Bình minh vừa hé lộ, Bạc Nhược U bước vào thượng phòng, liền nhận thấy nét mặt khác lạ của Hoắc Nguy Lâu. Ánh mắt y nhìn nàng âm trầm, tựa như nàng đã làm gì đó khiến y không hài lòng.
Bạc Nhược U cúi đầu, tập trung hành lễ, nhưng Hoắc Nguy Lâu không đáp lại. Y chỉ lặng lẽ nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt tối đen, rồi bỗng nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
"Theo bản hầu đến đây."
Sau khi mọi người đã dùng bữa chay, Hoắc Nguy Lâu trực tiếp đi về phía sau núi. Tịnh Minh đại sư
- vị trụ trì của chùa
- hôm nay sai một vị sư phụ quản sự pháp hiệu là Liễu Tuệ đi theo Hoắc Nguy Lâu.
Tịnh Minh đại sư đã ngoài năm mươi, thuộc hàng bậc thầy cao tuổi trong chùa. Chữ Liễu đứng ngay sau Tịnh, là hàng bối phận cao thứ hai, còn Liễu Tuệ là đệ tử lớn của Tịnh Minh.
"Thân thể sư phụ không được tốt, nhiều năm qua chuyên tâm tu Phật, không can dự vào mọi việc trong chùa. Các công việc vặt vãnh đều do tiểu tăng và các sư huynh khác đảm đương."
Liễu Tuệ dáng người hơi đậm, khuôn mặt luôn ẩn chứa nét từ bi, hiền hậu, dường như lúc nào cũng mang theo nụ cười nhẹ.
Mọi người đi dọc theo con đường nhỏ trong chùa hướng về phía Tây, qua một ngôi điện Phật tĩnh lặng và một khu rừng trúc, rồi đến cửa Tây của Pháp Môn Tự.
Liễu Tuệ chỉ tay về con đường nhỏ ngoài cửa.
"Ra khỏi cửa, men theo lối này vòng qua phía sau một đoạn là đến rừng trúc tía sau núi. Trong rừng có nhiều bia văn thời tiền triều và một tòa tháp Phật nhỏ. Trên bia khắc những kệ Phật quý giá. Các đệ tử thường đi luyện tập sáng sớm vòng quanh núi rồi trở lại."
Nói xong, Liễu Tuệ vừa dẫn đường vừa tiếp tục giải thích.
Địa hình Tê Hà sơn không quá cao, nhưng Pháp Môn Tự gần như bao trọn ngọn núi này. Đi từ điện chính giữa sườn núi, qua nhiều bậc đá đến tháp Phật Trường Minh trên đỉnh. Cả từ cửa Tây lẫn cửa Đông đều có thể vòng ra phía sau núi.
Những ngày gần đây trời ấm áp, tuyết tan hết, nhưng trong rừng giữa sườn núi vẫn còn chút khí lạnh. Bạc Nhược U đi theo Hoắc Nguy Lâu, vô thức khép chặt áo khoác. Chẳng mấy chốc, họ đã đến khu rừng trúc tía.
Con đường lát đá xanh trải dài vào rừng.
Đến rìa đường đã thấy một tòa tháp nhỏ bên lối đi, đi vào sâu trong rừng, bia đá và các tháp Phật càng nhiều thêm. Có tháp vẫn còn nhang đèn nghi ngút, trong không khí phảng phất hương trầm nhàn nhạt.
Liễu Tuệ chỉ về phía Bắc, nói:
"Trong rừng trúc có nhiều đường mòn. Tận phía Tây và phía Đông đều có lối xuống núi. Còn ở phía Bắc là Vạn Phật Nhai."
Khuôn mặt Liễu Tuệ chợt cứng lại.
"Hôm đó, Phùng đại nhân có lẽ đã ngã xuống từ khu vực gần Vạn Phật Nhai."
Không chần chừ, Hoắc Nguy Lâu lập tức tiến về phía Vạn Phật Nhai như lời Liễu Tuệ nói.
Con đường chính trong rừng dẫn thẳng về phía Bắc. Chẳng mấy chốc, rừng trúc mở ra hai bên, hiện lên một sơn đình xây sát vách núi. Đình nhỏ nằm cheo leo, chỉ tầm mười trượng vuông, được dựng bằng những cột hành lang sơn đỏ với mái ngói xám và các hoa văn chạm trổ tinh xảo.
Bên trong đặt một ghế dựa mỹ nhân để ngắm cảnh, từ đây có thể nhìn xuống đồng ruộng rộng lớn dưới chân núi. Càng đến gần, gió núi thổi ào ào như muốn cuốn phăng tất cả.
Liễu Tuệ chỉ vào lan can đình.
"Đứng ở đây không thấy gì, nhưng nếu xuống dưới chân núi, có thể nhìn rõ. Phía dưới sơn đình này là một vách đá dựng đứng bằng phẳng. Thời tiền triều, người ta đã khắc gần trăm tượng Phật lên vách đá này, nên gọi là Vạn Phật Nhai.
Sau hàng trăm năm, tượng Phật bị gió bào mòn, giờ chỉ còn khoảng mười tượng.Ông nói tiếp:Chỗ này vốn là khu cảnh đẹp của Tê Hà sơn nên vào xuân hè, khách đến tham quan rất đông. Nhưng vách núi hiểm trở, dễ xảy ra nguy hiểm, nên chùa đã dựng lan can quanh đình và gia cố nhiều lần.
Nếu đứng ngắm cảnh thì không sao, nhưng nếu đi từ rừng trúc ra thì có thể ngã xuống."
Hoắc Nguy Lâu đưa mắt quan sát quanh đình, bước lên vỗ nhẹ vào lan can. Lan can rất chắc chắn. Ánh mắt y trầm xuống, xoay người đi về phía rừng trúc bên trái. Sơn đình là nơi ngắm cảnh, nhưng cách khá xa khu rào chắn trong rừng.
Nếu có ai đó từ rừng trúc đi ra, chắc chắn khu rìa rừng trúc không có lan can chắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!