Chương 29: Hồi II - Nhị Sắc Liên

Lạc Châu thuộc vùng Tây Bắc Thanh Châu, nếu cưỡi xe ngựa mà đi, ít nhất phải năm sáu ngày mới có thể đến nơi. Thế nhưng, bởi vụ án cần được xử lý gấp, dựa vào tính cách quyết đoán như sấm vang chớp giật của Hoắc Nguy Lâu, ắt hẳn sẽ thúc ngựa không nghỉ cả ngày lẫn đêm.

Tuy nhiên, xe ngựa của Bạc Nhược U lại không thể đi nhanh.

"Hầu gia, tối nay có cần nghỉ ngơi một chút không?"

Từ khi khởi hành lúc tờ mờ sáng, cả đoàn không dừng nghỉ, ngoại trừ lúc cho ngựa uống nước. Thấy mặt trời đã dần ngả về Tây, Tú y sử mới tiến lên hỏi, Hoắc Nguy Lâu chỉ nhíu mày nhẹ, Phúc công công liền nói:

"Chúng ta cũng không cần quá vội, dù sao Minh công tử cùng Tiểu thế tử vẫn còn đang trên đường, mà Lâm đại nhân từ Hình Bộ đi đường thủy chắc chắn cũng đến chậm. Chúng ta có đi nhanh đến nơi thì cũng phải chờ họ thôi."

Nghe vậy, Bạc Nhược U nhíu mày khẽ suy tư. Dù không rõ công tử và tiểu thế tử là ai, nhưng nàng biết Hình Bộ thị lang chính là Lâm đại nhân, người từ kinh thành Nam tiến lần này. Án tại Lạc Châu hẳn là vụ trọng án, đến nỗi cả Võ Chiêu hầu cùng Hình Bộ thị lang đều phải đích thân đến điều tra.

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu hướng về chiếc xe ngựa đỏ sẫm sơn son. Chiếc xe hoa lệ, kiên cố nhưng suốt cả ngày nay chưa dừng lần nào, khiến sắc mặt Bạc Nhược U tái nhợt.

Nhớ lại buổi trưa nàng chỉ dùng non nửa miếng bánh, hắn liền trầm giọng:

"Đến thôn trấn phía trước, tìm một nơi nghỉ chân."

Phúc công công cười hả hê:

"Đúng là hay, lão nô theo hầu gia từ kinh thành đến Thanh Châu cũng muốn mệt chết rồi. Lần này chúng ta thong thả một chút, dù sao cũng là án mười năm trước, chậm thêm đôi ngày cũng chẳng hề gì."

Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, vung roi ngựa, thúc mã đi nhanh hơn về phía trước.

Phúc công công cưỡi ngựa đi bên cạnh xe, cùng Bạc Nhược U trò chuyện. Đường dài khô khan không có gì thú vị, trước đây khi Nam tiến, các Tú y sử đều là người ít lời, cả hành trình thật yên ắng.

Nay có thêm Bạc Nhược U, Phúc công công dường như vui vẻ hơn:

"Tiểu Nhược à, cháu có chuyện cần nhờ hầu gia sao? Có gì khó, cứ nói với ta, đến lúc ta sẽ nói tốt cho cháu vài câu."

Cả ngày đường, Phúc công công đối với Bạc Nhược U càng thân thiện hơn. Buổi trưa, ông còn hỏi nghĩa phụ của nàng thường gọi nàng như thế nào, rồi tự cho mình là trưởng bối, gọi nàng là Tiểu Nhược.

Bạc Nhược U nghe vậy chỉ khẽ cười:

"Không dám phiền công công, nguyện vọng của người thường vốn không nhỏ. Ta chưa làm xong nhiệm vụ thì không tiện mở miệng."

Phúc công công nhướng mày,

"Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mới mở lời, hay là việc này liên quan đến nghề ngỗ tác của cháu?"

Bạc Nhược U khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng đáp,

"Công công đoán cũng không sai."

Mặt trời ngả dần về Tây, ánh chiều tà nhuộm vàng cả núi rừng. Càng đi về phía Tây Bắc, tuyết càng phủ dày hai bên quan đạo, kéo dài vô tận. Phúc công công nhìn thoáng qua Hoắc Nguy Lâu, sau lại quay sang nói với Bạc Nhược U,

"Hầu gia từ trước đến nay luôn thưởng phạt phân minh. Nhưng mà..."

Phúc công công chần chừ, ngữ khí nghiêm trang hơn,

"Nhưng vụ án này không dễ đâu."

Bạc Nhược U ngước lên, ánh mắt chứa đựng nét nghi vấn. Phúc công công nhìn thoáng qua Hoắc Nguy Lâu rồi nói:

"Việc này, để hầu gia nói với cháu thì hơn. Cháu cũng không cần lo lắng, lần này hầu gia mang cháu đi là vì kỹ thuật nghiệm thi."

Bạc Nhược U nghe vậy lòng càng thêm nghiêm nghị.

Dù đã đoán đây là vụ án phức tạp, nhưng nay Phúc công công lại nói vậy, hẳn sự việc còn rắc rối hơn nàng tưởng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!