Nét mặt đau khổ của Trịnh Vân Nghê bỗng khựng lại.
"Hầu gia... ngài đang nói gì vậy?"
Mọi người nhìn Hoắc Nguy Lâu đầy kinh ngạc. Trịnh Vân Nghê khóc lóc thảm thiết như vậy, luôn miệng cầu xin y cứu mẫu thân. Ai ngờ y lại nhìn ra rằng chính nàng đã bỏ mặc đại phu nhân trong biển lửa.
Đại phu nhân chính là mẫu thân sinh ra nàng.
Trịnh Văn An đứng bên cạnh Trịnh Vân Nghê, nghe vậy cau mày hỏi:
"Hầu gia nói vậy là có ý gì?"
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu trở nên lạnh lẽo, y lướt qua mu bàn tay của Trịnh Vân Nghê đang nắm lấy vạt áo mình. Trên mu bàn tay đó có vài vết xước sưng tấy, chảy máu nhưng chưa kịp kết vảy, rõ ràng là vết thương mới.
Nhìn theo ánh mắt của Hoắc Nguy Lâu, Trịnh Vân Nghê bất giác nhìn xuống tay mình, sắc mặt thay đổi, lập tức rụt tay lại, nước mắt tiếp tục rơi lã chã.
"Vết thương này là lúc chạy ra ngoài bị cành trúc quẹt trúng. Thần nữ không hiểu hầu gia có ý gì, chỉ cầu xin ngài cứu mẫu thân."
Hoắc Nguy Lâu không trả lời, đứng dậy rồi nói:
"Bạc Nhược U, cô tới đây."
Bạc Nhược U đứng phía sau Hoắc Nguy Lâu, nghe vậy liền tiến lên. Hoắc Nguy Lâu từ trên cao nhìn xuống Trịnh Vân Nghê, giọng nói lạnh lẽo:
Vươn tay ra.
Dù nước mắt tuôn rơi, Hoắc Nguy Lâu vẫn không mảy may động lòng. Trịnh Vân Nghê nức nở, rồi run rẩy đưa tay ra.
Bạc Nhược U nương theo ánh lửa cẩn thận xem xét, không lâu sau cất giọng trầm thấp:
"Vết thương trên tay đại tiểu thư là do người khác cào vào. Ba vết xước trên mu bàn tay còn rướm máu, trong khi lòng bàn tay chỉ bị sưng tấy. Đại tiểu thư bị thương bên tay phải, người gây ra vết thương ắt hẳn thuận tay trái, bởi vì ngón út không có lực nên không để lại vết bầm nào."
Lời Bạc Nhược U nói chắc chắn, nàng nắm lấy tay Trịnh Vân Nghê, miêu tả cặn kẽ. Mọi người đều hình dung được cảnh tượng ấy trong đầu.
Trịnh Vân Nghê nghẹn ngào, vội vã nói:
"Thần nữ nhớ nhầm. Vết thương này là mẫu thân vô tình gây ra. Lúc đó người muốn chạy vào rừng theo ánh lửa, thần nữ níu lại mới bị cào trúng."
Ánh mắt Bạc Nhược U sắc lạnh:
"Đại tiểu thư lại nói dối. Nếu cô kéo mẫu thân lại thì chính cô phải nắm lấy tay bà. Theo lẽ đó, mẫu thân cô mới là người bị thương, chứ không phải cô."
Vết xước trên mu bàn tay thường chỉ xuất hiện khi bị ai đó nắm chặt rồi giật ra. Lời Bạc Nhược U khiến mọi người bừng tỉnh, Trịnh Văn An không nén nổi tức giận:
"Vân Nghê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trịnh Vân Nghê đưa tay gạt nước mắt, lòng rối loạn vì bị chất vấn dồn dập. Nàng nhìn Trịnh Văn An, vẻ mặt đau khổ:
"Được thôi.
Dù sao cũng đã bị phát hiện, ta cũng không giấu nữa. Ngũ thúc, ta chỉ muốn hỏi, hung thủ kia là ai? Vì sao mẫu thân gặp người đó lại không sợ, thậm chí còn cảm thấy thân thiết? Hung thủ rõ ràng muốn phóng hỏa thiêu chết chúng ta, vậy mà mẫu thân còn muốn đi theo người đó.
Ngay cả khi lửa đã lan ra xung quanh, người cũng không quan tâm, còn kéo cả ta. Nếu không phải ta vùng ra kịp thì giờ đã bị thiêu sống.
"Nước mắt Trịnh Vân Nghê lại rơi."Ta không cố ý bỏ mặc mẫu thân. Là chính bà không chịu rời đi. Chẳng lẽ lại muốn ta ở lại chờ chết sao? Ngũ thúc, hung thủ kia rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ mẫu thân có mối quan hệ gì không thể nói với người đó sao?
"Câu hỏi của nàng khiến Trịnh Văn An lúng túng, không biết trả lời ra sao. Hắn quay sang nhìn Hoắc Nguy Lâu, giọng nói ngập ngừng:"Hầu gia, Vân Nghê không biết chuyện năm đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!