Gió lạnh lùa đến, bọt tuyết phủ trắng trên đôi vai gầy của Hoắc Nguy Lâu. Y ngước nhìn trời đêm đen như mực, đứng bất động nơi hành lang lạnh lẽo, không một tia ấm áp.
Phía sau tấm rèm dày, giọng nói của Trưởng công chúa trầm và lạnh buốt, tựa như còn giá băng hơn cả cơn gió tuyết đang gào thét ngoài kia.
"Đừng nói là hắn nhịn đói hai ngày, dù có tuyệt thực ba ngày hay mười ngày, ta cũng không bao giờ mềm lòng."
"Ngày hắn rước Lâm thị vào phủ, tình nghĩa phu thê giữa ta và hắn đã dứt đoạn."
"Anh Anh đã mất rồi, đời này giữa ta và hắn chỉ còn mối thù hận."
"Nếu tuyệt thực có thể khiến hắn chết, ta đã mong hắn chết đi từ lâu..."
Tiểu quận chúa Hoắc Anh qua đời, hôm nay đúng 230 ngày kể từ ngày bé mất.
Hoắc Nguy Lâu lê bước, chậm rãi xoay người, hòa mình vào gió tuyết. Vóc người nhỏ bé ấy tựa thân trúc khô, mong manh như sắp gãy, nhưng vẫn gắng gượng đứng thẳng.
Phúc Yên lặng lẽ bước đến, thấp giọng an ủi:
"Điện hạ, về nghỉ ngơi thôi. Lão nô sẽ chuẩn bị đồ ăn thức uống mang đến trước cửa, không tin rằng Quốc công gia sẽ thật sự tuyệt thực ba ngày."
Hoắc Nguy Lâu cau mày, bước chân chậm rãi quay về viện, nhưng vừa đi đến đầu hành lang, như có điều thôi thúc, y đột nhiên quay đầu nhìn về phía viện của Định Quốc công.
Một dự cảm kỳ lạ dâng lên, y bất giác chạy vội về phòng phụ thân trong đêm đen. Hành lang ngoằn ngoèo kéo dài như vô tận, sương mù dày đặc tràn ngập khắp nơi. Gió lạnh cắt vào da thịt, nhưng y không hề cảm nhận, nỗi kinh hoàng bao trùm khiến y trượt ngã trong tuyết.
Đầu đau nhói, nhưng Hoắc Nguy Lâu vẫn gượng đứng dậy, hít sâu, ngẩng đầu nhìn. Sương mù bất ngờ tan đi, trước mắt hiện ra chính đường nơi Định Quốc công bị giam.
Cánh cửa theo gió mở ra, âm thanh ken két vọng lại. Đôi mắt y mở lớn trong sợ hãi.
Phụ thân y, Định Quốc công Hoắc Minh Đức, trong bộ đồ trắng, mái tóc đen rối xõa, lặng lẽ treo mình tự vẫn.
Thi thể đung đưa theo gió, bóng đổ dài trên mặt đất, trùm lên người Hoắc Nguy Lâu, nuốt chửng tia sáng cuối cùng trong đôi mắt y.
Thời khắc đó, vẻ ngây thơ của thiếu niên hoàn toàn tan biến. Tuổi thơ của Hoắc Nguy Lâu chấm dứt trong đêm tuyết lạnh giá khi y tận mắt chứng kiến phụ thân treo cổ.
Giật mình tỉnh dậy, Hoắc Nguy Lâu thấy mình đang ngã giữa trời tuyết Sóc Bắc.
Khắp nơi trắng xóa, máu trên thân y đã khô, kết thành băng trên da thịt, vết thương ngang eo sâu đến tận xương, nhưng y không còn cảm giác đau đớn.
Hoắc Nguy Lâu thở dốc, biết rằng lần này dữ nhiều lành ít.
Bởi chỉ khi cận kề cái chết, ký ức mới tràn về như cuộn phim không thể xóa nhòa.
Đây là năm thứ ba y trấn giữ Bắc Cảnh chống giặc. Mười lăm tuổi, dưới trướng đã có vạn quân, mọi người tôn xưng "Thiếu tướng quân." Trận này y đã giết hàng trăm địch, chỉ cần giành lại Bạch Mã Quan, y sẽ lập đại công, vạn quân Bắc Cảnh sẽ chính thức quy phục.
Y lấy mạng mình ra cược, nhưng giờ như đang cận kề thất bại.
Trong thoáng chốc, y dường như nhìn thấy hình ảnh cái bóng treo trên xà năm xưa là chính mình.
Y không cam lòng. Nếu chết nơi này, mẫu thân ở kinh thành xa xôi sẽ ra sao? Tôn quý là Trưởng công chúa, nhưng liệu sau cùng sẽ phải chịu thê lương nhường nào? Là người kiêu hãnh không chịu chung sống với phụ thân y, quyết liệt đối đầu đến mức kẻ sống người chết.
Còn phụ thân y lại yếu đuối đến mức chọn con đường trốn chạy.
Cái chết, chỉ là một lối thoát dễ dàng.
Họng y nghẹn lại, đầu ngón tay run rẩy siết chặt tuyết lạnh, gắng gượng đứng dậy, tay lau qua mặt.
Hoắc Nguy Lâu y, sẽ không bao giờ chọn con đường dễ dàng như thế.
"Vương gia, sắp đến rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!