Vào lúc nửa giờ Mão, Bạc Nhược U bỗng giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng, hơi thở dồn dập, tim đập như thể còn trong cơn kinh hãi. Nàng không tài nào nhớ nổi những hình ảnh trong giấc mộng, chỉ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, tựa như lo lắng cho ai đó, đang mong mỏi ai đó trở về.
Lau mồ hôi mỏng trên trán, Bạc Nhược U cảm thấy khô cả cổ họng. Nàng xốc màn đứng dậy, bất chợt thấy một bóng dáng đứng ngoài cửa sổ, giật mình thốt lên:
Ai ở bên ngoài?!
Bóng dáng đó khẽ động, hướng đến cửa, rất nhanh, nàng nghe được giọng Hoắc Nguy Lâu:
Là ta.
Bạc Nhược U như rơi vào mộng, sững người một lúc rồi vội vàng thay y phục, bước tới mở cửa. Vừa mở cửa ra, vụn tuyết ngoài trời bay tán loạn, trên vai Hoắc Nguy Lâu phủ một lớp sương tuyết, cả người y lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại tràn đầy ôn nhu, sâu trong đôi đồng tử tối đen ấy là sự lo lắng đang cuộn trào.
Hầu gia?!
Bạc Nhược U vội kéo y vào trong.
"Trời còn chưa sáng, sao Hầu gia lại đến đây?"
Nàng giúp y gỡ chiếc áo choàng ướt nhẹp, vừa treo lên bình phong vừa hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Toàn thân Hoắc Nguy Lâu lạnh cóng, y chà xát hai tay, chờ địa long tỏa nhiệt xua tan hàn khí, mới tiến lên nói:
"Phùng Khâm đã khai rồi."
Đáy mắt Bạc Nhược U sáng lên, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn thấy ngờ ngợ:
"Hầu gia đến sớm như vậy, chỉ vì chuyện này thôi sao?"
"Năm đó nàng và Lan Chu bị bắt đi, nàng giấu Lan Chu trong ngăn tủ, còn mình thì dẫn dụ Phùng Khâm ra ngoài để Lan Chu có thể chạy thoát. Nhưng ai ngờ, lá gan Lan Chu quá nhỏ, không dám chạy.
Phùng Khâm đuổi theo nàng một đoạn, bị nàng đâm bị thương mới nhận ra không đúng, quay lại ngôi miếu đổ nát liền bắt được Lan Chu.
Sau đó, nàng bị nhiễm mưa sinh bệnh nặng, quên luôn việc này.
"Hoắc Nguy Lâu nói tiếp:"Tiểu Nhược, nàng chưa từng bỏ mặc Lan Chu. Nàng rất thông minh, dám mạo hiểm dẫn dụ Phùng Khâm, nếu mục tiêu của hắn không phải là Lan Chu, thì người gặp nguy đã là nàng.
"Bạc Nhược U sững sờ. Nàng nhớ lại lúc nhìn thấy ngôi miếu đổ nát giả bên ngoài thành, khi ấy đã nghĩ rằng cái tủ ấy quá chật chội, làm sao hai tỷ đệ có thể cùng trốn vào đó..."Lời khai của Lý Thân đều do Phùng Khâm sắp đặt, hắn đây là giết người tru tâm.
"Hoắc Nguy Lâu dứt khoát nói, y nghĩ, nói sớm với Bạc Nhược U một khắc, nàng sẽ sớm thoát khỏi nỗi hổ thẹn vì"bỏ mặc đệ đệ".
Bạc Nhược U mấp máy môi, không biết nên nói gì.
Đáy lòng nặng trĩu, tựa hồ chẳng dễ chịu hơn là bao, chân tướng không thể thay đổi sự thật rằng đệ đệ đã mất, nàng cũng chẳng thể nhớ nổi đêm ấy đã trải qua những gì.
Nhìn thấy vẻ hoảng hốt trong mắt nàng, Hoắc Nguy Lâu liền giơ tay ôm nàng vào lòng. Bạc Nhược U ngước mắt lên, rồi ôm chặt lấy eo y, từ từ vùi mặt vào ngực y.
Năm đó, nàng không phải vì sợ hãi mà bỏ lại đệ đệ, nàng đã từng vì đệ đệ mà cầu một con đường sống.
"Phùng Khâm biết nàng quên đi chuyện cũ, nhưng nàng lại ở nha môn làm ngỗ tác, khả năng lớn nhất là sẽ tra lại vụ án năm xưa. Hơn nữa, bệnh tình nàng đã khỏi, có khi một ngày nào đó sẽ nhớ lại. Vì vậy, hắn mới muốn kích thích nàng.
Nếu nàng lại bệnh như khi còn bé, hắn sẽ không cần phải lo sợ nữa.
"Hoắc Nguy Lâu vừa nói vừa khẽ vuốt đỉnh đầu nàng, đau lòng cho nàng vì đã chịu dày vò suốt hơn một tháng qua. Bạc Nhược U dần cảm thấy chóp mũi ê ẩm. Nàng ngước lên, đáy mắt phủ một lớp hơi nước:"Phùng Khâm... vì sao làm ác như vậy?
"Hoắc Nguy Lâu kéo tay nàng ngồi xuống, kể lại những chuyện rối loạn trong gia đình Phùng Khâm thuở nhỏ, cuối cùng nói:"Hắn sinh ra tâm ma, lại dấn thân vào tà thuật, muốn vượt qua Phùng Viên làm Thiên Sư Thánh Chủ chân chính. Thật khiến người ta thổn thức.Thì ra đây cũng là động cơ để hắn hành hung."
Chân tướng thật tàn nhẫn và yếu ớt. Phùng Khâm có một phụ thân nhập ma tu đạo, lại tận mắt thấy mẫu thân bị hành hạ mà chết, quả là thê thảm, nhưng rồi sao? Trên đời này, kẻ đau khổ hơn hắn đâu chỉ vạn ngàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!