Chương 212: (Vô Đề)

Phùng Khâm không biết Hoắc Nguy Lâu sau khi ra khỏi nhà giam đã nghe được những gì, nhưng lời y vừa hỏi lại khiến ánh mắt hắn vốn cố gắng trấn định trở nên lóe sáng bất an.

Hoắc Nguy Lâu không chờ hắn trả lời, tiếp tục hỏi:

"Mẫu thân của ngươi đã chết như thế nào?"

Hai mắt đục ngầu của Phùng Khâm hơi híp lại, làn da tiều tụy vì cắn chặt răng mà bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, hắn đổi tư thế ngồi, hai tay siết chặt trước người.

Hoắc Nguy Lâu chằm chằm nhìn hắn không rời mắt:

"Phụ thân ngươi tu Đạo đắc Đạo, tự phong là Thiên Sư Thánh Chủ, mẫu thân ngươi nghe lời ông ta như mệnh, xem ông ta là Chân Thần mà cung phụng. Ngươi từ nhỏ cũng theo ông ta tu Đạo, học được chân truyền.

Vốn một nhà ba người các ngươi tu hành cũng không có gì, nhưng sau đó, mẫu thân ngươi đã qua đời.

"Phùng Khâm gian nan nuốt khan, đôi mắt híp lại đầy giận dữ, cố gắng không muốn nghe về những chuyện này. Giọng điệu của Hoắc Nguy Lâu ngày càng hứng thú, tựa như đang kể một câu chuyện thú vị:"Nghe nói trước khi chết, mẫu thân ngươi cũng từng thần trí mơ hồ. Ngươi hẳn phải hiểu rõ người bị loạn trí là như thế nào. Thế nên khi biết An Bình huyện chủ từng bị bệnh điên khi còn nhỏ, ngươi liền thở phào.

Bản Hầu đoán, mẫu thân ngươi trở nên điên dại, hẳn là có liên quan đến ngươi.

"Lời này dường như đã chạm đến chỗ đau của Phùng Khâm. Hai tay hắn nắm chặt vải áo trên đầu gối, tiếng xích va vào nhau vang lên giòn giã, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, như đang ra sức kiềm chế. Lời lẽ của Hoắc Nguy Lâu lại thêm sắc bén:"Phụ thân ngươi dù tự cho mình là Chân Thần, cũng không hành ác. Ngươi học chân truyền từ ông ta, lại còn độc ác hơn. Ngươi đã làm gì với mẫu thân ngươi?

Người đầu tiên bị ngươi lấy máu hiến tế chính là mẫu thân ngươi, đúng không?

"Nghe tới đây, ánh mắt Phùng Khâm cuối cùng không thể kìm nén sự phẫn nộ, từng chữ từng chữ hắn nói ra:"Hầu gia có biết mình đang nói gì không?

Tội giết mẹ, ta không gánh nổi!

"Hoắc Nguy Lâu hoàn toàn không để ý, vẻ mặt càng thêm khinh bỉ:"Ngươi có thể ra tay với thê tử kết tóc và trưởng tử, thì làm sao có thể thương tiếc mẫu thân? Phụ thân ngươi từng rất có hiểu biết về Đạo học, thậm chí muốn lập tông mở phái.

Ngươi tu hành theo ông ta, thấy ông ta đạt Đạo mà sinh lòng đố kỵ, để sớm ngày đạt đến thân pháp Chân Thần, ngươi đã dấn thân vào tà đạo!

Có lẽ ngươi lừa mẫu thân tự hiến tế giúp ngươi tu Đạo, hoặc là nàng phát hiện ngươi có ý muốn làm điều tàn ác, không cản nổi ngươi mà uất ức sinh bệnh điên.

"Những lời Hoắc Nguy Lâu nói thực chất chỉ là để dò xét. Phùng Khâm nếu đã dùng phù văn trấn áp hồn phách của lão Trung Nghĩa Bá, chắc hẳn hận ông ta rất sâu, và khi phu nhân mất, hắn mới đôi mươi, hẳn không liên quan gì đến hắn. Hoắc Nguy Lâu đang cố khiến hắn tự bào chữa."Buồn cười! Là vì ta? Sao lại là vì ta?

"Phùng Khâm trừng mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu, đáy mắt đầy tơ máu, giận dữ:"Mẫu thân ta nàng vốn là --

"Lời nói bật ra rồi đột ngột ngừng lại, Phùng Khâm vừa tan vỡ vừa tìm lại chút lý trí, hắn cảnh giác nhìn Hoắc Nguy Lâu, đột nhiên nhận ra mình đã rơi vào bẫy. Hắn dựa lưng vào ghế, cố dằn xuống cơn giận."Hầu gia đang gài ta.

"Sự nhạy bén của Phùng Khâm không làm Hoắc Nguy Lâu thất vọng. Y biết mình đi đúng hướng, nhưng lý trí của hắn có thể cứu hắn lần đầu, liệu có thể lần thứ hai chăng? Hoắc Nguy Lâu thản nhiên nói:"Ngươi chỉ phủ nhận rằng mẫu thân ngươi không phải vì ngươi mà chết, nhưng lại không phủ nhận việc ngươi mưu hại An Dương quận chúa và Phùng Ngọc.

Để bản Hầu đoán xem, nếu mẫu thân ngươi không vì ngươi mà chết, vậy chắc chắn là vì phụ thân ngươi.

"Khóe môi Phùng Khâm giật giật, đáy mắt đỏ ngầu, không nói thêm lời nào."Ngươi ở ngay trong viện của phụ thân để lại phù văn trấn áp hồn phách, ngăn không cho ông ta siêu thoát. Có thể thấy ngươi căm hận ông ta. Để bản Hầu đoán tiếp, ngươi từ nhỏ đã bị ông ta khống chế, mẫu thân ngươi cũng vậy.

Thậm chí, ông ta có thể đã tàn nhẫn với mẫu thân ngươi, và ngươi đã tận mắt chứng kiến nàng chịu đau khổ, bản thân cũng từng chịu đựng không ít dưới tay ông ta.

Bởi vậy ngươi căm hận.Sau đó, ngươi nhìn mẫu thân thần trí không còn minh mẫn, bệnh nặng qua đời, hận thù trong lòng ngươi càng sâu.

"Y nhìn chằm chằm Phùng Khâm:"Ngươi chưa từng bảo vệ mẫu thân, thậm chí còn sợ hãi phụ thân, không thể không đứng về phía ông ta mà nhìn mẫu thân chịu khổ.

"Phùng Khâm dù đã quyết không nói nữa, nhưng những lời Hoắc Nguy Lâu nói lại khơi dậy quá khứ đầy đau đớn. Hắn không muốn nhớ lại, nhưng mỗi câu của Hoắc Nguy Lâu lại khiến nhiều ký ức ùa về, tựa ác mộng quẩn quanh. Hắn đột nhiên ngẩng lên:"Ngươi chẳng phải cũng chưa từng bảo vệ Định Quốc công sao?

"Phụ thân của Hoắc Nguy Lâu - Định Quốc công từng bị Trưởng công chúa ép đến chết, chuyện này trong giới thế gia ai cũng biết. Phùng Khâm bình tĩnh nhìn y, như muốn thấy trên mặt y hiện ra nét hổ thẹn. Nhưng Hoắc Nguy Lâu ngay cả lông mày cũng không nhếch lên:"Ngươi thừa nhận."

Sự phẫn nộ và sợ hãi khiến lý trí của Phùng Khâm lung lay. Trong cơn giận dữ, hắn muốn phản kích, nhưng người thanh niên trước mặt này lại có tâm trí và thủ đoạn phi phàm, gần như không để lại sơ hở, khiến hắn nhớ tới cảnh đời đáng thương của mình.

Lời của y như thừa nhận việc hắn chưa từng bảo vệ mẫu thân, nhưng mẫu thân nào có từng bảo vệ hắn?

Ký ức càng lúc càng nhiều ùa về, ép Phùng Khâm không thể kiểm soát được nét mặt, lúc này Hoắc Nguy Lâu lại lạnh lùng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!