Tú Y Sứ khám xét phòng ngủ của cô ngốc nhưng không thu hoạch được gì.
"Hầu gia, sương phòng nhỏ chỉ khoảng một tấc vuông, bên trong chỉ có vài bộ y phục và một số vật dụng hàng ngày, không còn thứ gì khác." Tú Y Sứ báo cáo.
Việc cô ngốc và hung thủ xuất hiện cùng nơi đương nhiên khiến người ta hoài nghi. Nhưng nàng què chân là thật, lại không tìm ra chứng cứ cụ thể. Dù hành tung quỷ dị, cũng chỉ có thể tạm thời loại trừ nghi vấn.
Hoắc Nguy Lâu nhìn về phía Hạ Thành.
"Đạo sĩ kia còn chưa tính xong?"
"Buổi chiều hạ quan mới đi xem qua, e rằng còn cần thêm nửa ngày."
Liếc nhìn sắc trời bên ngoài, Hạ Thành nói.
"Tới ngày mai phải tính cho ra."
Ngọc ma ma sao rồi?
Hạ Thành đáp:
"Sau khi đổi nơi ở, nàng dường như mất hết tâm trí, cả ngày cứ lặp lại việc niệm kinh, thậm chí cả cơm canh cũng không cần. Mặc dù có nha sai bảo vệ, nhưng suốt cả ngày nàng vẫn không một lần ra khỏi phòng."
Trong đáy mắt của Hoắc Nguy Lâu hiện lên vẻ thâm trầm.
"Ngày mai trời vừa sáng, lập tức tra hỏi hạ nhân trong phủ. Hỏi từ đêm nay trở về trước, bất kỳ hành động nào không hợp lẽ thường cũng không được bỏ qua. Hung thủ đã dám ra tay từ 30 Tết và để lại mấy chữ như vậy, chắc chắn là vì trả thù. Là người trong phủ, có lẽ trước đây đã từng làm điều gì đó.
Chỉ là chúng ta chưa nhớ ra."
Các chủ tử trong phủ đa số có chuyện che giấu. Hỏi không được, chỉ có thể ra tay từ đám người bên dưới. Mà hung thủ ẩn nấp trong phủ cũng không phải là một sớm một chiều, lẽ nào trước đây vẫn chưa gây ra bất kỳ hành động gì sao?
Trong lòng Bạc Nhược U khẽ rục rịch, cảm thấy việc này có lý.
Lúc này Hoắc Nguy Lâu đứng dậy, bước nhanh ra cửa, đứng nói với đám người Trịnh Văn An dưới hành lang:
"Canh giờ đã muộn, có thể giải tán. Các vị cũng thử nhớ lại, trước khi lão phu nhân xảy ra chuyện, trong phủ có phát sinh việc gì lạ không. Hung thủ đã dám ra nhiều lần, nhất định có hiểu biết đối với mục tiêu. Các người đang đứng tại đây, đều có thể là mục tiêu kế tiếp."
Lời này khiến mọi người biến sắc, Trịnh Vân Nghê đứng phía trước, giờ đây đặc biệt nôn nóng sợ hãi. Nàng không dám nhìn thẳng vào Hoắc Nguy Lâu, theo bản năng nhìn xuống đất, co quắp. Bạc Nhược U nhìn thấy điệu bộ này, cả người chấn động.
Nàng vội vàng nhìn về phía cô ngốc trong góc.
Vừa nhìn đã bừng tỉnh, tựa như nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối.
Chẳng trách khi ở rừng trúc đã có cảm giác đôi mắt của cô ngốc có chút quen thuộc. Thì ra, dung mạo của cô ngốc có phần tương tự với Trịnh Vân Nghê!
Hai người này có tính cách hoàn toàn khác biệt.
Cô ngốc rụt rè ngây ngô, Trịnh Vân Nghê thì lại ung dung kiêu ngạo. Hơn nữa, trên mặt cô ngốc có sẹo, ngày thường không nhận ra mặt mũi hai người có chỗ giống nhau. Chỉ khi hai người có biểu cảm tương tự, cảm giác giống nhau này mới rõ ràng hơn.
Bạc Nhược U càng lúc càng cảm thấy quái dị, mà mọi người sau khi nghe Hoắc Nguy Lâu cảnh báo đã lục tục rời đi. Bạc Nhược U nhìn bóng lưng Trịnh Vân Nghê, muốn nói lại thôi, lúc này Hoắc Nguy Lâu lại nhìn về phía nàng.
"Không được đi một mình nữa."
Bạc Nhược U hoàn hồn đáp ứng. Hoắc Nguy Lâu không nhiều lời nữa, đi cùng Hạ Thành ra cửa viện. Bạc Nhược U đứng đó một lát, vừa quay lại, cô ngốc vẫn đứng dưới hành lang, nàng đi lên phía trước ôn tồn bảo.
"Cô ngốc, ta đưa cô về."
Cô ngốc ngước hai mắt lên ngơ ngác nhìn nàng, rụt rè đi cùng nàng quay về chỗ ở của mình.
Nàng cũng không phải là khờ quá mức, chỉ là phản ứng chậm hơn so với người thường. Trên đường đi, Bạc Nhược U chưa hỏi gì thêm. Cách xa mọi người, cô ngốc cũng thả lỏng hơn chút. Đợi đến chỗ ở của nàng, quả nhiên phòng ở cực nhỏ như Tú Y Sứ nói vậy, tất cả vật phẩm chỉ liếc mắt một cái đã thấy hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!