Trong chốn quan trường Đại Chu, không ai không biết tính cách của Hoắc Nguy Lâu.
Quyền lực mạnh mẽ, đủ sức xoay chuyển triều đình, nhưng Hoắc Nguy Lâu lại rất lãnh đạm với nữ sắc. Đặc biệt, hắn ghét việc dẫn nữ tử theo khi đang làm việc. Số người từng bị Hoắc Nguy Lâu điều tra vì liên quan đến nữ sắc đã nhiều không kể xiết.
Hạ Thành nghe thế, lập tức sợ vỡ mật.
"Không, không phải ngỗ tác của nha môn phủ Thanh Châu đâu. Nàng ấy là ngỗ tác ở nha môn huyện Thanh Sơn, thuộc vùng quản lý của châu phủ."
Hoắc Nguy Lâu cũng chỉ vừa đến tuổi nhược quán, nhưng khi đứng trước mọi người, dáng vẻ toát lên áp lực tựa núi cao.
Đôi mắt phượng hẹp dài, giọng nói lạnh lùng hơn cả cơn gió đông.
"Là cái huyện nhỏ nghèo nàn mà số thuế hàng năm đứng cuối cùng ở Thanh Châu đó à?"
Hạ Thành kinh hãi, không ngờ Hoắc Nguy Lâu lại nắm rõ tình hình Thanh Châu như vậy. Hắn sợ gây rắc rối cho cấp dưới, vội vàng bổ sung:
"Mặc dù Bạc cô nương làm ngỗ tác ở nha môn huyện Thanh Sơn, nhưng vẫn chưa được cấp chứng nhận ngỗ tác của nha môn, nên phủ nha cũng không chính thức để nàng làm việc. Vì nàng biết chút y thuật, cách thức khám nghiệm thi thể cũng thành thạo, nên thường giúp phủ nha giải quyết vài vụ án khó khăn."
Không phải là hạ nhân, nhưng lại làm công việc thấp kém. Đã vậy còn là nữ tử, thật là hiếm thấy.
Vẻ mặt của Hoắc Nguy Lâu không thể hiện rõ vui hay giận, chỉ lạnh nhạt buông một câu rồi bước vào:
"Chỉ cần là nơi bản hầu làm việc, nữ tử chớ xuất hiện."
Hoắc Nguy Lâu lướt qua bên cạnh Bạc Nhược U, không nhìn nàng dù chỉ một lần, cũng không bảo nàng đứng dậy. Hắn là Võ Chiêu hầu được vạn dân kính nể, còn Bạc Nhược U đối với hắn mà nói, chỉ như hạt bụi trên giày. Không cần phủi, một làn gió thổi qua là đã tan biến trong tuyết.
Thấy vậy, những người khác cũng chẳng để tâm đến Bạc Nhược U, ai nấy đều lặng lẽ bước theo. Hạ Thành tuy trong lòng đầy áy náy, nhưng cũng không dám cầu xin cho nàng. Đám người như dòng nước lũ cuồn cuộn rời đi, chỉ còn lại Bạc Nhược U vẫn quỳ sừng sững ở đó.
Dù địa vị thấp kém, nhưng chưa bao giờ nàng bị khinh bỉ như thế. Nàng nghĩ, có đứng dậy và rời đi lúc này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vị Võ Chiêu hầu cao cao tại thượng kia.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không dám.
Sắc trời dần tối, gió bấc thổi qua. Bạc Nhược U ngẩng đầu nhìn tuyết sắp rơi, tiếng thở dài chưa kịp bay xa đã bị tan biến trong gió.
Vừa vào cửa, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu liền dừng lại, lướt qua mấy lá bùa và hồ lô, rồi đi thẳng vào nhà chính. Cửa phòng mở hé, cảnh tượng bên trong có thể khiến người khác sợ hãi, nhưng Hoắc Nguy Lâu lại không tỏ vẻ gì.
Bước đến trước quan tài, hắn thản nhiên quan sát thi thể lão phu nhân, cũng không bỏ qua những hình nhân giấy xếp quanh.
"Người chết thứ hai là Trịnh Văn Thần, sao lại nghĩ hồn ma lão phu nhân gây ra cái chết đó?"
Hoắc Nguy Lâu vừa đến phủ chỉ tốn thời gian uống hai chung trà, đã hỏi hết toàn bộ vụ án. Nhìn thi thể trước mặt, hắn liền hỏi ngay vào chỗ mấu chốt.
Lúc này, một nam tử mặc trường bào thêu hoa bước tới, cung kính nói:
"Hôm đó là đầu thất, trong phủ có làm lễ cho mẫu thân. Tất cả con cháu đều có mặt, chỉ có nhị ca là không thấy đâu. Cho hạ nhân đi tìm thì được báo rằng nhị ca đang ở Yêu Nguyệt Các, còn tự khóa cửa bên trong."
Người đang nói chính là tam gia Trịnh Văn Yến của An Khánh hầu phủ.
Trịnh Văn Yến tiếp tục kể:
"Bọn ta nghe thế đã cảm thấy có gì không ổn. Vốn cũng nghi ngờ nhị ca có liên quan đến cái chết của mẫu thân, nên mới lên Yêu Nguyệt Các. Khi đến dưới lầu, chúng ta thấy nhị ca đang đứng cạnh lan can tầng ba, phía sau còn có một bóng người ẩn trong bóng tối.
Khi mọi người còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, bóng người kia đột nhiên đẩy nhị ca xuống. Trên người kẻ đó khoác áo bào mẫu thân mặc lúc qua đời.Mẫu thân tin Phật, chiếc áo ấy được phỏng theo áo của người xuất gia, chỉ xanh đen thêu hoa văn mây bay, ngụ ý cát tường. Trên đời này chỉ có một chiếc duy nhất! Vì là y phục mặc khi chết nên phải thay áo liệm trước khi đặt vào quan tài. Theo lệ thì áo bào này đã được đưa đi đốt.
Đêm ấy, trăng sáng, dù đứng dưới cũng nhìn thấy rõ ràng. Vóc dáng người kia giống hệt mẫu thân, ngay cả lưng cũng hơi khom như bà.
"Nói xong, Trịnh Văn Yến thở dài, vẻ mặt đầy bi thương:"Nghe đồn người ta sau khi chết sẽ hóa thành hồn ma. Mẫu thân vất vả cả đời, lại bị chính con ruột hãm hại. Có lẽ vì vậy mà bà không yên lòng, trở thành tà khí."
Hoắc Nguy Lâu nhướng mắt nhìn Trịnh Văn Yến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!