"Ngươi có biết vì sao Ngọc ma ma đến từ đường hay không?"
Trịnh Văn Dung lộ vẻ mờ mịt, dường như trong chốc lát không nhớ nổi Ngọc ma ma là ai. Hoắc Nguy Lâu giải thích:
"Là thị tỳ của mẫu thân ngươi, bà được mang đến từ kinh thành. Bà ta là người thân cận, nhưng lại bị phạt canh giữ trong từ đường suốt 15 năm."
Đáy mắt Trịnh Văn Dung bỗng sáng lên.
"À, là bà ấy... Bà ấy thật sự là người thân cận nhất bên cạnh mẫu thân. Trong những năm đầu, mỗi khi ta về phủ đều nhờ bà ấy sắp xếp, nhưng sau đó lại có một quản sự khác thay thế.
Mặc dù mẫu thân cho phép ta về phủ, nhưng chỉ là muốn bù đắp cho ta chút ít, bên ngoài vẫn giữ kín như bưng, ta cũng không biết vì sao lại thay người.Có điều, ta có ấn tượng với vị ma ma này.
Bà ấy đến từ kinh thành, đã được giáo dưỡng tốt nhất cùng với mẫu thân ở Tín Dương hầu phủ, nắm rõ tất cả lễ nghi quy củ trong hầu môn. Mọi việc bên cạnh mẫu thân đều do bà ra mặt điều hành, hạ nhân bên cạnh cũng đều do bà tự tay dạy dỗ.
Bà làm việc rất chu đáo, chưa từng phát sinh sai sót.Khi phụ thân còn sống, hậu trạch không chỉ có mỗi mẫu thân. Có bà giúp đỡ, mẫu thân mới không bị ức hiếp. Chỉ là, bà ấy có phần lạnh lùng và cứng nhắc, đối với hạ nhân rất nghiêm khắc.
Lúc ta còn nhỏ, mỗi khi thấy bà, đều có chút sợ hãi.
"Một người được giáo dưỡng tốt, làm việc chu đáo mà lại mắc sai lầm trong chuyện quan trọng như việc tiểu thiếp sinh con trai, khiến một thi hai mệnh, chuyện này làm sao có thể để người khác tin tưởng? Trịnh Văn Dung lại nói:"Bà ấy đến từ đường sao?
Đã nhiều năm qua ta chưa từng đến từ đường. Có lẽ chỉ sau khi chết, ta mới có thể tiến vào từ đường Trịnh thị.
"Trong giọng nói của hắn có ba phần thê lương. Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn bóng đêm bên ngoài."Tối nay tạm hỏi đến đây thôi, ngươi lui ra đi.
"Trịnh Văn Dung đang định hành lễ, không nhịn được bèn hỏi:"Hầu gia, hung thủ thật sự là người trong phủ sao?
"Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu nghiêm nghị đáp:"Không sai."
Đôi mắt Trịnh Văn Dung hiện lên vẻ khổ sở, thở dài, cúi người vái chào thật sâu rồi xoay người ra khỏi sảnh đường. Hắn như một tiên phong đạo cốt, giờ đây gió lạnh phất lên tay áo, mặc dù vẫn có khí khái, nhưng rốt cuộc đã trở lại hồng trần thế tục, bước chân trở nên chậm chạp và nặng nề.
Hạ Thành thở dài:
"Hạ quan làm quan ở Thanh Châu nhiều năm, cũng tới hầu phủ vài lần, nhưng thật sự không biết tam gia và tứ gia lại là huynh đệ song sinh. Nhiều năm qua chỉ nghe nói tứ gia bị bệnh lưu lạc bên ngoài, không ngờ là do duyên cớ như vậy. Nói cho cùng, sao lại đến mức này?
Hầu phủ không ở kinh thành, mặc dù có song sinh, cũng chỉ bị nghị luận một chút thôi, cần gì phải làm đến mức mẹ con chia lìa như vậy?
"Phúc công công lên tiếng:"Hạ đại nhân có chỗ không biết, càng là hầu môn thế gia, họ càng tin tưởng những điều này. An Khánh hầu phủ mặc dù ở Thanh Châu đã lâu, nhưng vẫn một lòng muốn trở lại kinh thành.
Vì thế, cho dù là lão An Khánh hầu hay lão phu nhân, cũng không dám bất cẩn.
"Hạ Thành xuất thân từ hàn môn, tự nhiên không biết lề lối thế gia, nghe Phúc công công nói như vậy, cũng khiêm tốn lắng nghe, tiếp thu kiến thức. Lúc này, một gã Tú Y Sứ đi vào nói:"Hầu gia, một nén nhang trước Trịnh Ngũ gia đã tới từ đường, hiện tại vẫn chưa đi ra.
"Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Hoắc Nguy Lâu."Có thể nghe lén được họ nói gì không?Tú Y Sứ lắc đầu:Chúng ta đã phái người tới gần, nhưng trong phòng vẫn im lặng.
"Nghe vậy, lông mày Hoắc Nguy Lâu nhướng lên. Im lặng? Hai người sống sờ sờ trong phòng nói chuyện, mặc dù khó nghe rõ nhưng những Tú Y Sứ đều trải qua huấn luyện, sao ngay cả một tiếng động cũng không nghe thấy?"Xem ra từ đường Trịnh thị cũng có bí ẩn.
"Hoắc Nguy Lâu lại ma sát nhẫn ngọc màu đen trên tay, đứng dậy."Tiếp tục theo dõi từ đường, sau khi Trịnh Văn An rời đi, cũng phái người theo dõi.
"Nói xong, y nhìn về phía Tú Y Sứ này."Trông coi cẩn thận chút.
"Tú Y Sứ vội vàng đáp lại. Hoắc Nguy Lâu tiếp tục dặn dò Hạ Thành:"Tối nay vẫn bảo vệ những con đường quan trọng trong phủ, lại phái thêm ít nha sai đến.
"Hạ Thành lên tiếng đáp lại:"Hầu gia yên tâm, đã phái người canh giữ. Vị đạo trưởng kia cũng đang tính toán, chắc hẳn ngày mai sẽ có kết quả.
"Dù sao cũng là tính toán canh giờ trong 15 năm, Hoắc Nguy Lâu không thúc giục, y vốn muốn rời khỏi sảnh đường, nhưng ánh mắt thoáng lướt qua, đã thấy Bạc Nhược U nhíu mày trầm tư, dường như đang suy nghĩ điều gì. Hạ Thành ho nhẹ một tiếng."Tiểu Bạc.
"Bạc Nhược U vừa ngước mắt thì thấy Hoắc Nguy Lâu đang nhìn nàng, không thể làm gì khác hơn là nói:"Dân nữ đang nghĩ, có phải là mình đã suy tính sai rồi hay không. Tối nay đã điều tra tất cả mọi người trong phủ, lại không có ai tương tự với hung thủ.
"Hạ Thành nghe vậy liền nói lắp bắp:"Chuyện này... Ngoại trừ đại phu nhân và Ngọc ma ma thì người trong phủ xác thực đều có mặt tại đây. Hai người bọn họ cũng không có năng lực đó, hung thủ cần phải biết leo trèo mới được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!