"Tấm Sái Kim Tiên này được phát hiện ở một góc nghiên mực. Cố ý đốt giấy ngay trong nghiên, cho thấy Trịnh tam gia đã vô cùng hoảng loạn. Ông ta đốt một cách hấp tấp, không quan tâm đến việc giấy chưa cháy hết.
Điều này cũng chứng tỏ rằng, sau khi đặt nghiên mực vào góc, ông không còn chú ý tới nó nữa.
"Bạc Nhược U nói xong, tiếp tục báo cáo:"Bước đầu xác định, Trịnh tam gia tử vong do bị cây Hàng Ma Xử cắm vào giữa lưng, xuyên thủng tim và mất máu quá nhiều.
Dấu vết nếp nhăn trên y phục tại cánh tay, cổ và eo cho thấy có lẽ ông ấy đã ngất đi, sau đó gục xuống bàn, và hung thủ chỉ cần chút lực đã có thể đâm xuyên qua.
"Hoắc Nguy Lâu nhíu mày."Ngất đi?
"Bạc Nhược U gật đầu, cầm một tấm khăn trắng trên bàn, trên đó có vết bẩn nhỏ màu đen."Đây là thứ tìm thấy trong lỗ mũi của Trịnh tam gia, chính là Mạn Đà La.Thân thể Trịnh tam gia chưa xuất hiện dấu hiệu cứng đờ, thi đốm cũng chưa hiện ra. Người chết, dấu hiệu đầu tiên là cơ bắp dưới da lỏng lẻo. Hiện giờ thân thể Trịnh tam gia vẫn ấm, cho thấy ông ta chỉ mới chết trong khoảng nửa canh giờ.
Nói cách khác, ông vào thư phòng, đốt tấm Sái Kim Tiên này, rồi chẳng bao lâu sau đã bị hung thủ sát hại."
Hoắc Nguy Lâu lặng lẽ tiến lại gần cửa sổ kiểm tra, nhanh chóng phát hiện một vết cháy sém ở phía bên trong, sát tường. Vị trí này cách bàn sách của Trịnh Văn Yến không xa, lại nằm ở góc chếch phía sau, khói dù có bay lên cũng khó để Trịnh Văn Yến phát hiện ngay lập tức.
Hoắc Nguy Lâu không nói gì, dẫn theo Tú Y Sứ ra ngoài, đến phía sau cửa sổ.
Từ mái hiên đến bờ tường, khoảng cách chưa đến mười bước, nhưng tuyết đã phủ kín mặt đất. Trời tối, các Tú Y Sứ thắp đuốc soi đường. Đến gần nơi ấy, Hoắc Nguy Lâu đã thấy dấu chân hỗn loạn trên tuyết.
Y đưa tay chỉ xuống đất và bờ tường, lập tức một Tú Y Sứ tiến lên kiểm tra.
Không lâu sau, Tú Y Sứ quay lại bẩm báo:
"Hầu gia, có vết chân ra vào, nhưng chỉ của một người. Trên bờ tường còn thấy dấu chân, có lẽ người này đã trèo tường vào."
Do đây là tường trong hầu phủ nên cũng không quá cao. Với Hoắc Nguy Lâu và đám Tú Y Sứ, tường này không phải là trở ngại lớn.
Hoắc Nguy Lâu nói:
"Dò theo dấu vết này, tìm kiếm khắp nơi."
Bên trong thư phòng, Bạc Nhược U đang kiểm tra thi thể thì bất chợt nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài. Dù cửa sổ đã đóng kín, giọng của Hoắc Nguy Lâu vẫn truyền vào rất rõ.
Bạc Nhược U cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ngẩng đầu nhìn lên, nàng chợt thấy phía trên cửa sổ, ngay bên trên xà nhà có một lỗ thông gió. Một suy nghĩ vụt qua trong đầu nàng.
Đến khi Hoắc Nguy Lâu quay vào, thấy Bạc Nhược U đứng trên ghế, dõi lên xà ngang.
Tú Y Sứ và nha sai đều đã được phái ra ngoài, Hạ Thành thì đang tra hỏi Ngũ phu nhân và Nhị phu nhân vừa đến. Phúc công công đang dỗ dành Trịnh Hạo. Trong phòng chỉ còn mình Bạc Nhược U.
Dáng người nàng không thấp, nhưng đứng trên ghế cũng không thể với tới xà ngang, chỉ có thể rướn người, nhướn cổ quan sát cửa thông gió.
Dù vậy, nàng vẫn không thấy rõ lỗ thông gió đang mở hay đóng, nên phải vịn vào tường, ngả người ra sau. Khi nàng gần thành công thì chiếc ghế bất ngờ rung lắc, khiến thân hình nàng mất thăng bằng và suýt ngã. Ngay khoảnh khắc đó, một cánh tay vững chắc đỡ lấy vòng eo nàng.
Tình huống không nguy hiểm như lần trước, Hoắc Nguy Lâu chỉ đơn giản đỡ nàng từ phía sau. Bàn tay cứng rắn của y chạm vào eo nàng, nhận ra vòng eo mềm mại ấy có thể gọn trong một bàn tay y. Nếu y hơi xiết lại, có thể siết chặt hơn nữa.
Lần đầu tiên Hoắc Nguy Lâu nhận ra vòng eo nữ tử có thể mảnh mai đến thế.
Mềm mại như lụa, tựa như không xương.
Y cảm thấy khuỷu tay như tê dại, chợt nhớ đến cảm giác khi chạm vào vòng eo ấy.
Sáng sớm ôm giai nhân, y vẫn còn giữ bình tĩnh. Bây giờ, y lại cảm thấy khó giữ được tâm trạng bình ổn. Đột nhiên, Bạc Nhược U khẽ thốt lên.
"Cửa thông gió đang mở!"
Nghe nàng nói xong, Hoắc Nguy Lâu mới ý thức được lòng bàn tay mình đã trống không. Bạc Nhược U đã bám vào lưng ghế, đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng xoay người nhảy xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!