Giản Lục đứng bên bờ vực, gió thổi áo choàng của cậu bay phần phật, tay áo rộng bay múa khiến vóc người và khí chất của cậu thêm xuất chúng, người ngoài nhìn vào có ảo giác cậu sắp mọc cánh thành tiên.
Ánh mắt Hynes sâu thẳm, giữa tiếng nhốn nháo của Tinh linh, Thú nhân và Người lùn, y không nén nổi khát khao muốn đến gần cậu.
"Ngài đang nhìn gì vậy?"
Giản Lục quay đầu chậm hơn bình thường nửa nhịp, đầu tiên, cậu liếc nhìn ba kẻ thuộc ba chủng tộc khác nhau đang ngồi trên tảng đá bên kia vừa ăn trưa vừa cãi vã, mắt Hynes hơi tối lại, khi cậu nhìn sang y, đôi mắt ấy lại trở nên ngây thơ trong sáng, đó là một màu lam trong vắt, đơn thuần như bầu trời quang đãng những ngày đầu tháng năm vậy đấy.
Giản Lục không trả lời câu hỏi của y, cậu chợt nói: "Hynes, không lâu nữa sẽ vào học, chúng ta không còn phân kẻ trên người dưới, cậu không cần dùng kính ngữ nữa." Cậu dừng một lát, đoạn nói tiếp: "Thật ra, ta chưa bao giờ xem cậu là người hầu."
Mặt Hynes lộ vẻ ngạc nhiên, y ấp úng hỏi: "Vậy ngài xem tôi là gì?"
Có ai biết được rằng giờ phút này y phải cố gắng nhường nào mới khiến mình trông có vẻ ngạc nhiên như thế, đó là vẻ ngạc nhiên mà một cậu nhóc mười hai tuổi nên có. Thế nhưng lòng y lại nghĩ, chẳng sao, dù người này xem y là gì đi nữa, sau này cậu vẫn sẽ thuộc về mình, đôi mắt cậu vẫn sẽ chỉ nhìn mỗi mình mình mà thôi.
Chỉ cần sau này y mạnh hơn tất cả những kẻ xung quanh, thì chẳng ai có thể cướp cậu khỏi y, dù là Thần điện Ánh Sáng cũng không.
Giờ phút này, y chợt ngộ ra nguyên nhân vì sao một năm qua mình lại thường xuyên bức bối khó chịu như thế, tất cả đều vì người trước mắt.
Một ánh mắt khen ngợi của cậu cũng có thể khiến y hân hoan thật lâu.
Một nụ cười bâng quơ của cậu cũng có thể khiến y vui vẻ nhiều ngày.
Nếu cậu phủ nhận y, sẽ khiến mảng tối trong y mất kiểm soát.
Đương lúc y ngoài mặt giữ ý cười, vẻ mặt bình tĩnh, song bóng tối vô tận trong tim tưởng chừng như sắp nuốt chửng lí trí, thì bờ môi nhạt màu của người ấy khẽ cong, giọng nói mang đôi phần lạnh nhạt cất lên.
"Anh em!"
"Anh em?" Y thì thào theo phản xạ.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cậu nhóc, Giản Lục cho rằng y không ngờ hoặc đúng hơn là chưa bao giờ ngờ đến, cậu bật cười, vươn tay xoa mái tóc vàng mềm mại sáng lóa của y, nở nụ cười hiếm thấy: "Đúng vậy, tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng từ nhỏ cậu đã ở bên cạnh ta, chúng ta lớn lên bên nhau, ta xem cậu như anh em của mình vậy, cậu là người đặc biệt."
Đúng là đặc biệt thật, khi xưa chỉ do nhất thời nổi lòng tham, nhân cơ hội hiếm khi được ra ngoài, bèn theo người truyền đạo về thần Ánh Sáng đến phố Bóng Tối.
Lúc ấy cậu chỉ muốn thử vận may, tìm một đứa bé nhỏ tuổi dạy dỗ thành đàn em của mình, cậu cũng biết, trước sự giám sát của Thần điện Ánh Sáng, cậu không thể tự do chọn lựa hoặc làm ra hành động khác thường, khi đó cũng chỉ định cược một ván, dù có chọn phải một đứa bé thiên phú cực kém cũng không sao, vẫn có thể giữ lại làm người hầu bên cạnh, trong Thần điện Ánh Sáng ngoài Pháp sư và Chiến sĩ ra, còn có rất nhiều người bình thường phụ trách những việc vặt, chủ yếu là sinh hoạt hàng ngày trong Thần điện, họ chính là người hầu của Thần điện.
Dù chỉ là nhân vật nhỏ, nếu bồi dưỡng được thì cũng là tai mắt tốt.
Khi đó cậu đánh cược với tỉ lệ thành công rất nhỏ, nhưng không ngờ lại nhận được một bất ngờ kinh người đến thế.
Đương nhiên, lúc ấy quá sợ, bây giờ lại rất biết ơn hành vi xúc động nhất thời của mình khi xưa.
Con người có thể thay đổi, ví dụ như Vương tử Tinh linh Priestley, ví dụ như Thánh nữ Amelia, họ hoàn toàn không giống với giới thiệu của hệ thống, tất nhiên không thể xem và đối đãi với họ như những nhân vật trong tiểu thuyết, hoặc thậm chí chỉ cần thay đổi một vài tình tiết nhỏ cũng đủ thúc đẩy sự việc phát triển theo một hướng khác.
Còn Hynes lớn lên bên cậu, đương nhiên cũng không phải boss phản diện, không phải kẻ sẽ tham gia hủy diệt thế giới như trong tiểu thuyết, mà là người anh em tốt lớn lên bên cậu, là người cậu yên tâm gửi gắm lòng tin.
"Thật không?" Hynes mở to đôi mắt xanh lam, như thể không dám tin.
"Thật, chúng ta làm anh em cả đời nhé." Giản Lục dỗ ngọt, lại bắt đầu thả mồi dụ.
Hynes xúc động không nén nổi nữa, y lao đến ôm chầm lấy cậu, y có thể chắc chắn rằng, thấy y kích động như vậy, cậu nhất định sẽ không đẩy ra, hơn nữa cũng chẳng nghĩ nhiều. Quả nhiên, cậu chỉ đứng im. Sau đó, ở nơi Giản Lục không thấy, những xúc động thuộc về trẻ con trên mặt y dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt quái dị, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong méo mó.
Anh em à?
Tốt lắm, vậy cứ tạm thời làm anh em!
Nhưng kể cả có làm anh em, trên thế giới này cũng chỉ có mỗi mình y là anh em của cậu!
Giản Lục không ngờ y sẽ xúc động đến thế, hành động của y khiến cậu thấy vui lây, xem ra nhiều năm dạy dỗ của cậu không uổng phí, quả nhiên Hynes cũng xem cậu như anh trai ruột, họ lớn lên bên nhau, thời gian là chất xúc tác tốt nhất cho tình cảm, tình thân thật ra cũng sẽ được tích lũy theo thời gian, không liên quan đến máu mủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!