Chương 51: Tình Nhân Thế Thân (14)

Edt: Mítt

°°°°°°°°°°

Bị Tô Vãn treo điện thoại, Tiêu Cảnh Mặc buông di động, bình tĩnh nhìn Lạc Sơ Sơ bên cạnh.

"Tan tầm anh mang em cùng đi."

Lạc Sơ Sơ không nghĩ tới Tiêu Cảnh Mặc sẽ nói như vậy, cô chần chờ, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.

Kỳ thật hai người đều biết rõ ràng, nếu không thể một lần giải quyết vấn đề Tô Vãn. Như vậy bọn họ liền không thể quay trở lại như lúc ban đầu.

Khi hạt giống hoài nghi đã được gieo mầm, trừ phi có thể nhẫn tâm diệt trừ tận gốc, nếu không sẽ vẫn luôn tồn tại và sinh trưởng tốt, cho đến khi không thể khống chế......

Lúc này, Tô Vãn treo điện thoại Tiêu Cảnh Mặc tâm tình lại rất nhẹ nhàng.

Đối với Lạc Sơ Sơ, Tô Vãn cũng không có bất kì ác ý gì, cô chỉ là không tin nam nhân như Tiêu Cảnh Mặc mà thôi, cái gọi là chuyện xưa về hào môn và cô bé lọ lem, đều dùng để lừa gạt những cô gái chưa trải sự đời mà thôi.

Cho dù kết cục chuyện xưa cô bé lọ lem đều có thể gả cho tổng tài đại đoàn viên, nhưng sau khi kết hôn thì sao?

Nam nhân, là sinh vật không đáng tin tưởng nhất trên thế giới này.

Nếu Tiêu Cảnh Mặc thật sự yêu Lạc Sơ Sơ, yêu đến chết không phai, yêu đến cảm động đất trời, nhiệm vụ lần này cho dù cuối cùng thất bại, Tô Vãn cũng nhận.

Đáng tiếc......

Cô đã trải qua nhiều thế giới như vậy, chưa từng thất bại.

Những nam nhân đó, không thể nghi ngờ chính là loại người bạc tình, không có người nào ngoại lệ......

Một giờ sau, không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Vãn lại nhận được điện thoại của Tô Duệ.

"Cà vạt em đưa tôi rất thích, buổi tối tôi đón em đi ăn cơm."

Tô Duệ là người rất trực tiếp, Tô Vãn thích cùng người như vậy giao tiếp, nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn cũng không có cự tuyệt, ngược lại còn ở lúc trước khi ngắt điện thoại nhắc nhở hắn, nhất định phải đến sớm một chút ở cửa công ty đón mình.

Mắt thấy bộ kịch do chính mình tự biên tự diễn sắp lên sân khấu, tâm tình Tô Vãn không tồi bắt đầu làm việc thật tốt, trong văn phòng nghỉ ngơi chốc lát, thời điểm tan tầm cô còn cố ý ở trong phòng vệ sinh riêng trang điểm lại một chút.

Ngày thường thời điểm Tô Vãn tan tầm đều đã khuya, hôm nay cũng không ngoại lệ, cô đứng ở cửa sổ nhìn Tô Duệ ngừng xe ở cửa công ty, Tô Duệ cũng không có gọi điện thoại cho cô, mà là tao nhã dựa vào thân xe, dẫn tới mọi người trong công ty tan tầm vây xem một trận.

Đối với ánh mắt của người ngoài, Tô Duệ từ trước đến nay đều là tự động miễn dịch.

Hôm nay Tô Duệ mặc một bộ tây trang màu xám được may thủ công đặc chế mà mình yêu thích nhất, chất liệu hoa mĩ, cắt may tinh xảo, làm người ta có thể cảm nhận được một loại xa hoa phú quý ập vào mặt.

Quả nhiên trước sau như một đều cao điệu.

Không, phải nói là, Tô Duệ này cũng không biết như thế nào điệu thấp.

Tô Vãn chậm rì rì đi thang máy xuống lầu, thời điểm đi đến đại sảnh, cô liền nhìn thấy xe Tiêu Cảnh Mặc đã chậm rãi chạy tới.

Thời gian thật vừa vặn!

Mặc một thân trang phục công sở màu xanh ngọc, Tô Vãn xõa một mái tóc dài, cầm bao tay màu trắng tinh xảo, ưu nhã đi ra cửa lớn công ty.

"Đợi lâu không?."

Tô Vãn hướng về phía Tô Duệ cười xin lỗi, Tô Duệ cũng không nói lời nào, trực tiếp giơ tay đem cái cà vạt tơ tằm màu đỏ sậm vẫn luôn vắt ở trên khuỷu tay đưa tới trước mặt Tô Vãn

"Em đeo giúp tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!