Chương 46: Tình Nhân Thế Thân (9)

Edt: Mítt

Tiêu Cảnh Mặc ngừng xe ở một nhà hàng Nhật, hắn nhớ rõ Tô Vãn thời đi học đặc biệt thích ăn sushi, đáng tiếc khi đó hắn cùng mẹ sinh hoạt khó khăn, vẫn luôn không có cơ hội mời cô ăn những món ăn ngon.

Hiện tại, hắn đã có được tài phú cùng địa vị mà người thường cho dù cố gắng mấy đời cũng không thể tích lũy được, hắn có thể mời cô đến nhà hàng đắt nhất, ngon nhất, nguyên liệu quý nhất Tương Thành dùng bữa, hưởng thụ tay nghề của đầu bếp cấp thế giới.

Nhưng điều này đối với bọn họ trước đây mà nói, là hy vọng xa vời.

Từ trên xe thể thao xuống, Tô Vãn nhìn đến tên nhà hàng, quả nhiên ngẩn người, tựa hồ có muôn vàn suy nghĩ.

"Vào thôi, anh đã sớm đặt phòng rồi."

Thanh âm Tiêu Cảnh Mặt vẫn trầm thấp êm tai như cũ, nơi này hắn có thẻ bạch kim VIP, từ trước đến nay đều có thể hưởng thụ phục vụ chu đáo nhất.

Nhưng là, nghe được lời Tiêu Cảnh Mặc nói, Tô Vãn lại vẫn đứng ở cửa không có ý định đi vào, ánh mắt cô nhìn cửa tiệm với đường phố hai bên hơi dao động một chút, khóe môi chậm rãi cong lên một nụ cười chua xót.

"Em còn tưởng rằng anh vẫn luôn nhớ rõ, thì ra, anh đã…quên hết tất cả rồi."

Trong giọng nói Tô Vãn tràn đầy tự giễu.

Tiêu Cảnh Mặc à Tiêu Cảnh Mặc, ngươi chỉ nhìn đến những thứ phồn hoa trước mắt, ngươi chỉ nhớ rõ những đau khổ của bản thân ở quá khứ.

Ở quá khứ những điều mà ngươi vứt bỏ, kỳ thật cũng không phải chỉ có phản bội cùng nghèo khổ, những quá khứ ngọt ngào cùng hạnh phúc đã bị thời gian vùi lấp, ngươi cũng đã quên.

Tô Vãn?

Nghe được lời nói của Tô Vãn, Tiêu Cảnh Mặc quả nhiên sắc mặt biến đổi, hắn theo ánh mắt của Tô Vãn nhìn cửa nhà hàng lại nhìn nhìn hai bên đường phố, thấy rõ phố này cùng ngã tư đường cây dương già đang tỏa lá tốt tươi.

Tiêu Cảnh Mặc sắc mặt lập tức liền thay đổi.

"Nơi này cư nhiên là……"

"Nơi này trước kia là một nhà sách, là nơi chúng ta lần đầu tiên…… Hẹn hò."

Khi đó không có thịnh hành thư điện tử, không có Ipad, thậm chí game online đều rất thưa thớt.

Tô Vãn cùng Tiêu Cảnh Mặc lần đầu tiên hẹn hò tính toán cùng nhau đến đầu con phố này ngồi xe đi công viên lớn nhất Tương Thành, đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, nơi này có một trận mưa, hai người lần đầu tiên đứng ở cây dương già trú mưa, mắt thấy áo sơ mi cũ trên người Tiêu Cảnh Mặc đã bị mưa thấm ướt, Tô Vãn đau lòng, liền túm hắn chạy vào một nhà sách ở phố đối diện.

Nhà sách này trước kia Tô Vãn thường xuyên đến, cô cùng bà chủ phòng sách rất thân, ngày đó cô chính là mượn bà chủ máy sấy giúp Tiêu Cảnh Mặc sấy khô tóc và quần áo.

Mà ngày đó hai người nơi nào cũng không đi, an vị ở một cửa sổ trong nhà sách, một bên nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, một bên hưởng thụ thời gian lần đầu tiên hai người bên nhau.

Tám năm.

Tô Vãn có chút cảm khái thở dài một hơi:

"Không nghĩ tới nhà sách của Lưu tỷ đã biến thành một nhà hàng Nhật Bản."

Nghe được Tô Vãn cảm thán, Tiêu Cảnh Mặc cũng dần dần nhớ lại rất nhiều chuyện cũ bị chính mình cố tình quên đi.

Người ta nói thời gian là thứ vô tình nhất thế gian này, tới giờ phút này, Tiêu Cảnh Mặc rốt cuộc mới cảm nhận sâu sắc.

Ở tám năm trước, hắn bị tình cảm năm đó gắt gao bó buộc, hắn không chịu tiếp nhận bất kì nữ nhân nào thân cận, tám năm gần hắn nhất cũng chỉ có Lạc Sơ Sơ với sáu bảy phần tương tự Tô Vãn.

Hắn đem Lạc Sơ Sơ làm thế thân của Tô Vãn, nhưng không phải loại tình cảm thế thân như người khác tưởng tượng.

Tiêu Cảnh Mặc kỳ thật không chỉ một lần tưởng tượng qua, nếu năm đó Tô Vãn biết mình là người thừa kế duy nhất của Tiêu gia, cô có hay không lựa chọn rời bỏ hắn?

Tám năm này, Tiêu Cảnh Mặc không cam lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!