Chương 19: Ác mộng thứ chín (3)

Edit: Cà Pháo

Beta: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Banner: Ly Châu

Tuy rằng đã biết người chết trong mộng cảnh tầng thứ nhất là ai, nhưng Tô Vãn vẫn không dám chắc chắn điều gì, ở thế giới này chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, cô có thể biết trước được cốt truyện, lợi dụng cốt truyện, có phải người khác cũng có thể như vậy hay không?

Đối với Tề Mộc, Tô Vãn vẫn như cũ, như gần như xa, người đàn ông này cho cô cảm giác không tốt. Trong cốt truyện ban đầu, hắn cũng là vai ác đại phúc hắc, thậm chí trong chín người có một nửa người là bởi vì hắn mà chết.

Đó là thời điểm cốt truyện tiến hành đến mộng cảnh tầng thứ năm, Tề Mộc phát hiện mỗi mộng cảnh đều có quy luật nhất định, mà mỗi mộng cảnh đều sẽ có một danh ngạch tử vong*.

[*] Danh ngạch tử vong = danh sách người chết

Đúng vậy, không nhiều không ít, chỉ có một!

Chín tầng mộng cảnh, chín người. Chỉ có một người có thể tồn tại tới tầng cuối cùng.

Từ khi biết cái quy tắc ẩn này, Tề Mộc vì tự bảo vệ mình mà bắt đầu cố ý vô tình hãm hại người khác, thậm chí cuối cùng bắt đầu đối với đồng bạn hạ sát thủ.

Đương nhiên, lúc hắn giết hại Dịch Tử Hiên liền xuất hiện biến cố, lúc Tề Mộc xuống tay với Dịch Tử Hiên, cậu ta lập tức khởi động kĩ năng quay ngược thời gian, sau khi nắm chắc tiên cơ, Dịch Tử Hiên lập tức đem Tề Mộc khống chế ngược lại được......

Ba người được Tề Mộc dẫn dắt rốt cuộc cũng đi tới khu đất trống theo như lời của hắn, nhìn một đống củi đốt bên cạnh đất trống, Tô Vãn nghi ngờ liếc mắt nhìn Tề Mộc một cái:

"Tề đại ca, đây là do anh chuẩn bị?"

Đúng vậy!

Tề Mộc không thèm để ý gật đầu:

"Lúc đầu anh còn nghĩ ở trong rừng cây có nguy hiểm gì, kết quả là gặp được các em, nhưng mà nhiêu đây củi gỗ chắc cũng đủ rồi."

Nói xong, Tề Mộc liền ngồi xổm xuống, ngựa quen đường cũ từ trong túi của mình móc ra một cái bật lửa.

Nhìn hắn đem bật lửa vứt lên xoay mấy cái vòng, Tô Vãn nhịn không được mắt trợn trắng, nhưng Phương Điềm Điềm không hề có tâm cơ vẫn luôn đi theo bên cạnh Tề Mộc, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn.

Đúng là đứa bé nhỏ không có tâm cơ, dễ dàng bị vẻ bề ngoài mê hoặc.

Không lâu sau, Tề Mộc đã bắt lửa, ba người vây quanh bên cạnh đống lửa, lửa trại màu cam vàng. Ban đêm, bóng cây lắc lư, nhưng lại làm người khác cảm giác ấm áp không ít, ngay cả hàn ý đọng lại ở trong lòng cũng dần bị xua tan.

Phương Điềm Điềm cùng Tô Vãn ngồi trước lửa trại, hai người dựa lưng vào nhau, không bao lâu, hô hấp của Phương Điềm Điềm đều đều, ngủ rồi.

Tô Vãn một chút cũng không buồn ngủ.

Nhưng nhìn thấy Tề Mộc một bên vẫn luôn tỉnh bơ quan sát mình cùng Phương Điềm Điềm, Tô Vãn dứt khoát cũng nhắm hai mắt lại, không bao lâu hô hấp cũng đều đều rồi ngủ.

Thấy hai người đều ngủ, Tề Mộc nhìn chằm chằm lửa trại vài lần, lúc này mới cẩn thận đứng dậy, xoay người đi sâu vào trong rừng cây.

Sau khi bóng dáng Tề Mộc biến mất, Tô Vãn đột nhiên mở mắt, hai tròng mắt không hề buồn ngủ.

Đã trễ thế này, Tề Mộc chỉ có một người đi làm gì? Tại sao nhất định phải chờ đến mình cùng Phương Điềm Điềm đều ngủ say thì hắn mới rời đi?

Tay Tô Vãn nhẹ nhàng cầm lên ba lô tùy thân của mình, mở khóa kéo, từ bên trong túi Tô Vãn lấy ra khăn che mặt lúc chạng vạng mình dùng để lau mặt.

Quả nhiên......

Gắt gao nhìn chằm chằm khăn che mặt đã nhăn thành một đoàn, sắc mặt Tô Vãn trở nên có chút khó coi.

"Tô Vãn, em tỉnh rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!