Đã lâu rồi người trong phủ mới thấy lão Giàu không cau mày nghiêm mặt như mọi khi, lão còn vui ra mặt là đằng khác.
Đây đã là một chuyện lạ rồi nhưng còn chuyện khác lạ hơn cơ.
Bà cả đang tự mình xem xét việc chuẩn bị trà bánh của đám gia nhân, đã vậy sau khi sai bọn tôi tớ quét dọn chuẩn bị chăn màn cho khách nghỉ lại, bà còn cẩn thận đến xem xét kĩ càng sửa sang hết chỗ này đến chỗ nọ nữa đấy!
Phải biết từ trước đến nay bà cả rất ít khi tự mình quán xuyến như thế.
Mỗi lần khách đến chơi tôi tớ đều phải nhìn sắc mặt bà mà chuẩn bị chứ bà nào có phải động tay động chân.
Ngặt nỗi khách hôm nay đến phủ thân phận không tầm thường, gia thế nàng không chỉ cao hơn cái phủ này mà lão Giàu còn rất quý nàng, nói rằng quý ngang ngửa với đứa con trai nối dõi tông đường của lão cũng không ngoa.
Phải rồi, khách quý đó chính là Trúc chứ ai.
Bà cả ngoài miệng ân cần nói rằng để bà tự tay chuẩn bị nơi ăn trốn ở cho Trúc, vì lo lắng bọn tôi tớ không hiểu sinh hoạt của nàng mà chuẩn bị sai.
Nhưng thật ra lòng bà nào có muốn làm, chỉ là mấy lần trước Trúc đến chơi đã nói bóng nói gió về việc ăn ở không hợp, khiến lão Giàu phật ý với bà.
Nay bà tự mình quán xuyến mọi chuyện để xem nàng vạch lá tìm sâu kiểu gì?
Mọi việc xong xuôi bà cả lại dùng phong thái đoan trang đi đến nhà chính, cứ như cái người vừa kiêu căng quát nạt đám gia nhân ban nãy không phải bà vậy.
Nhưng vừa bước chân qua cửa cảnh tượng bên trong khiến bà khựng lại.
Chỉ thấy Trúc ngồi cạnh bà hai thân thiết nắm tay bà, chẳng rõ bà vừa nói gì mà nàng thẹn thùng đỏ mặt song nụ cười trên môi lại càng tươi hơn.
Chắc hẳn chuyện hai người vừa nói không phải chuyện lông gà vỏ tỏi vớ vẩn bởi đến cả lão Giàu chú ý nghe thế kia cơ mà.
Hạc tuy không nói gì nhưng ánh mắt không dời khỏi Trúc với bà hai.
Duy chỉ có bà ba ngồi đó là mặt mày không vui, kể cũng phải thôi, lần nào Trúc đến chơi cũng chỉ ríu rít nói cười với bà hai, còn khi nói chuyện với bà cả bà ba tuy lễ phép nhưng thái độ lại lạnh nhạt xa cách.
Nay bà ba còn như người thừa thế kia thì sao vui nổi?
Trong lòng bà cả thầm khinh bỉ bà ba, đúng là trẻ người non dạ chút chuyện này thôi mà đã bực ra mặt rồi, bảo sao bao năm qua không được lòng lão Giàu.
"Còn chưa vào đến cửa đã nghe tiếng cười rồi, ta bỏ lỡ chuyện vui gì à Trúc?"
- Bà cả nở nụ cười hiền, thong thả đi đến ngồi xuống cạnh lão Giàu.
Trông thấy bà cả ánh mắt Trúc không còn thân thiết mà trở nên lạnh nhạt, nàng không cười nữa nhưng cũng không có ý định trả lời bà cả, chỉ hờ hững cầm chén trà lên nhấp vài ngụm nhỏ.
Bầu không khí vui vẻ khi nãy dần trở nên lúng túng, rốt cuộc bà hai đành lên tiếng.
"Thưa chị, vừa rồi đang nói đến chuyện cưới xin của Trúc."
"Thì ra là chuyện này sao?"
- Dường như khoảng lặng vừa rồi chẳng khiến bà cả lúng túng, bà vẫn cười nói tiếp.
-
"Tính ra con cũng đã đến tuổi cập kê nói chuyện cưới xin là vừa đẹp, chỉ là ta thấy..."
Bà cả còn đang nói dở chợt bị một câu trời ơi đầy hốt hoảng của Trúc cắt ngang.
Nàng dường như vừa sực nhớ ra chuyện long trời lở đất nào đó mà lỡ miệng than một câu, đoạn quay sang nói với lão Giàu.
"Thưa bác, con có chuyện lớn muốn nói với bác, lẽ ra chuyện này cần nói sớm thế mà con lại vô ý quên mất giờ mới nhớ ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!