Chương 7: Mất Mặt

Cái nắng ngày hè không dịu dàng như cái nắng ngày xuân, cũng chẳng yếu ớt như cái nắng ngày đông mà nó gắt gỏng hung dữ lắm cơ! Lúc nắng vừa lên người ta còn thấy dễ chịu ấy thế mà chớp mắt một cái nắng đã gắt đến độ làm người ta rát hết cả người ngợm.

Dù cho thuyền đang ở giữa hồ có gió, có hơi nước át bớt sức nóng nhưng Hạc vẫn bị ánh nắng làm cho chóng mặt.

Âu cũng do cái thân thể bệnh tật này yếu quá, không chịu được lạnh cũng chẳng chịu nổi nóng.

Đột nhiên một cái bóng tròn xoe trùm lên bóng của Hạc, ánh nắng bỏng rát sau lưng cũng bị cản lại.

Cậu nhìn sang, thì ra Thiên đã mở ô che cho cậu.

Một tay chàng giữ ô, tay còn lại cầm khăn tay cẩn thận lau đi mồ hôi rịn ra trên trán cậu, xong xuôi cậu mới phát hiện đây chính là chiếc khăn tay chàng đã dùng để lau đi vệt nước trà trên cằm cậu vào hôm chàng tới phủ.

"Ông ơi quay lại thôi, nắng quá rồi!"

- Thiên hô to với ông lão chèo thuyền.

Ông lão gật đầu khua mái chèo đổi hướng cho thuyền quay lại bờ.

Khi thuyền về bến đỗ sắc mặt Hạc đã trắng bệch.

Thiên nhìn mà nóng ruột, chàng vội vàng thu ô đỡ lấy cậu.

"Hay là tôi đi gọi Lúa với anh đánh xe rồi chúng ta về phủ?"

Hạc dựa vào Thiên chờ cơn chóng mặt tan đi mới trả lời.

"Ta chỉ thấy hơi chóng mặt nghỉ một lát là ổn thôi. Chẳng mấy khi ra khỏi phủ cứ để họ chơi cho thoải mái không cần vội về phủ đâu, dù sao ta cũng chưa muốn về đã lâu rồi ta mới ra khỏi phủ."

Thiên vẫn lo lắng không thôi, chàng vừa định khuyên cậu đã chặn lời.

"Ta thật sự không sao mà, anh không tin ta sao?"

Chàng biết thế này là không thuyết phục được cậu rồi, chàng cũng hết cách đành đồng ý với cậu.

"Thôi được rồi tôi nghe theo cậu, nhưng thấy mệt là phải bảo tôi ngay đấy nhé để tôi đưa cậu về trước."

Bây giờ đã vào thời điểm nắng gắt người đến thưởng sen đều kéo nhau vào hàng quán tránh nắng, quán nào cũng đông đúc ồn ào.

Hai người chọn mãi mới tìm được một quán ít ồn ào để ghé vào nghỉ chân.

Khi hai người sánh vai cùng đi vào quán có mấy cô gái trẻ lẫn mấy anh con trai ngừng nói chuyện nhìn theo Hạc, thậm chí có người ghé tai nhau nhỏ giọng hỏi han xem đây là cậu ấm nhà ai mà tuấn tú như vậy.

Thiên tinh tai nên mấy lời ấy chàng đều nghe thấy hết.

Cậu chủ của chàng đúng là có gương mặt đào hoa, cứ ra khỏi phủ là lại khiến đôi ba người ngoái lại nhìn, mà nói gì người ta đến chàng thấy cậu cũng ngây ra ngắm nữa là.

Còn Hạc, từ khi vào quán cậu chỉ để mắt đến hồ sen không xa chẳng đoái hoài gì đến mấy lời bàn tán về cậu, xem chừng cậu chẳng mặn mà gì chuyện được nhiều người để ý.

Kể cũng phải, qua câu nói của Hạc khi ở trên thuyền Thiên đoán ra chắc hẳn cậu có người trong lòng rồi, đã như vậy thì còn lòng dạ đâu quan tâm đến người khác nữa?

"Bẩm, cho hỏi hai cậu dùng gì nhỉ?"

Tên chạy vặt trong quán nhìn trang phục lẫn phong thái của Hạc đã nhận ra ngay đây là cậu ấm của gia đình giàu có hoặc quyền thế, những người có xuất thân cao sang thế này thường chi tiền hậu lắm.

Gã mừng thầm trong bụng vội vàng xách ra một ấm trà sen rót vào chén cho hai người.

Lúc này Hạc mới rời mắt khỏi hồ sen, cậu vốn chẳng ham mê gì chuyện ăn uống, lại thêm việc người ngợm không thoải mái thành ra càng chẳng muốn ăn, cậu nói với Thiên.

"Anh chọn đi, anh muốn ăn món gì thì gọi món ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!