Chương 4: Tin Tưởng

Chớp mắt Thiên theo hầu Hạc đã được một thời gian, nhờ Hạc cẩn thận chỉ dạy từng li từng tí lại thêm Lúa sửa lỗi giờ đây chàng đã thuộc hết quy tắc lễ nghi trong phủ, cũng quen dần với cách sống của nơi này.

Chỉ là nằm trong chăn mới biết chăn có rận, người bên ngoài tưởng đây là chốn sung sướng như trên trời, tưởng người làm ở trong này chẳng cần làm gì nặng nhọc chỉ cần đi theo nịnh nọt chủ nhân là kiếm được khối tiền khối bạc.

Nhưng nào có vậy, đến ăn còn phải nhai thì thử hỏi một đồng của phường giàu có có dễ nuốt không?

Phép tắc quy củ cho bọn tôi tớ trong phủ nhiều vô kể, làm sai việc nhỏ là bị mắng đến nỗi không ngẩng nổi đầu còn làm sai việc lớn thì bị phạt đánh bằng gậy.

Đám tôi tớ vì theo hầu các chủ nhân khác nhau nên chia thành năm bảy loại bè cánh, trong đám người ấy có một số ngoài mặt thơn thớt nói cười bên trong nham hiểm giết người không dao.

So với phường trộm cướp đầu đường xó chợ cũng chẳng kém.

Phận tôi tớ là vậy, còn người làm chủ nhân phức tạp hơn rất nhiều.

Lão Giàu cưới tất cả ba bà vợ, bà cả tên Thư là người xuất thân danh gia vọng tộc môn đăng hộ đối với nhà lão Giàu.

Bà ba tên Tiên thì trẻ đẹp nhất trong số ba người, bà đẹp cứ như gái đôi mươi vậy.

Còn bà hai tên Thuý tuy gia thế không bằng bà cả, nhan sắc có phần kém hơn bà ba nhưng bà lại là người rất được lòng lão Giàu, bởi nhiều năm qua chỉ có một mình bà hai sinh được cho lão mụn con trai nối dõi tông đường là Hạc.

Từ ngày Hạc ra đời lão yêu thương chiều chuộng bà hai hơn hẳn, vàng bạc trang sức hay thứ đẹp đẽ gì cũng thưởng bà đầu tiên, đi chơi ở đâu cũng đưa bà hai theo, đến tối lão toàn ngủ lại chỗ của bà.

Cái kiếp chồng chung là vậy, chồng chung chồng chạ ai khéo hầu hạ thì là chồng riêng thôi!

Cũng vì lẽ ấy mà bà cả với bà ba ghen ghét lắm.

Nhưng ngặt nỗi bà hai cứ dính lấy lão Giàu nên hai bà chẳng làm gì được, đành quay sang trút cái hận ấy lên Hạc.

Mắng mỏ quát nạt gì thì cũng là thương cho roi cho vọt, là mẹ có lòng dạy dỗ con, có cái lý này áp lên đầu thì bà hai hay Hạc cũng chẳng cãi nổi đâu.

Chứ mà dám mở mồm ra mà cãi ấy hả, là thứ con bất hiếu!

Vừa mới tờ mờ sáng nay dùng xong bữa sáng là lão Giàu đã mang bà hai đi thưởng sen, bà cả biết tin thì điên tiết lắm, năm lần bảy lượt bà mời ông đi thưởng sen mà có lần nào ông gật đầu đâu, lần thì bận chuyện này lần thì bận chuyện kia.

Á à lại dám kêu bận việc, bận hả?

Có mà bận hú hí với con ả vợ bé thì có, trông kìa con ả mở miệng một cái là lão đã hớn hở đi cùng ả ngay, hỏi sao bà lại không tức cho được?

Bởi thế mà lão Giàu với bà hai vừa đi khuất bà cả đã sa sầm mặt đi đến chỗ ở của Hạc.

Lúa nghe tin bà cả đến thì mặt mày tái mét, Hạc trông bộ dạng hồn lìa khỏi xác của gã cũng không đành lòng để gã ở lại hầu, cậu bảo gã đi ra cổng xem thầy đến chưa còn ở đây đã có Thiên theo hầu cậu, gã nghe thế thì mừng quýnh lên ba chân bốn cẳng chuồn khỏi nhà phụ.

Cũng vừa lúc ấy bà cả đến nơi, Thiên theo sau Hạc ra chào bà.

Tuy bà cả là người lớn tuổi nhất trong ba bà vợ của lão Giàu nhưng trông bà hãy còn trẻ và đẹp lắm, có điều sự cay nghiệt trên mặt bà hoàn toàn át hết những nét đẹp ấy.

Sắc mặt bà khiến Thiên cảm thấy cứ như người trong cái nhà phụ này nợ bà mấy đấu gạo không bằng, mà bà thì đang ba máu sáu cơn đến đòi nợ.

Còn Hạc, cậu lại dửng dưng như không bởi cậu đã quen rồi.

Bà cả liếc Hạc một cái, chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng vào gian chính rồi không chờ cậu nói gì đã ngồi xuống trường kỷ, đứa hầu đi theo bà nhanh nhẹn pha trà rót nước sau đó lui ra sau đứng bóp vai cho bà.

Cả hai tự nhiên cứ như là chủ của nhà phụ này vậy.

Hạc lại chẳng mảy may bận lòng gì với cái thái độ trịnh thượng ấy của bà cả.

Cậu đi đến ngồi xuống cái ghế đối diện trường kỷ.

Thái độ của cậu khi nhìn bà cả hờ hững đến mức lạnh nhạt lại không hề có cử chỉ thân mật nào khi gặp người thân, vừa nhìn là hiểu mối quan hệ của cậu với người đàn bà này không thân thiết, thậm chí còn có thể nói là không tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!