Chương 3: Miếng Trầu

Phủ đệ nhà lão Giàu to và rộng y như cái gia tài của lão vậy.

Ngay từ cái cổng chính đã thật bề thế rồi, cổng xây gạch cao dày, vòm cổng rộng được chạm khắc hoa văn tinh xảo, hai bên tả hữu ghi hai câu đối bằng chữ Hán cũng như bao phủ đệ của quan lại khác.

Nằm ngay sau cổng vào, chắn trước nhà chính là bức bình phong xây gạch đắp nổi khảm sành hình long mã, nghe nói phủ đệ nhà quan lại nhất là mấy vị đằng trong kinh thành Phú Xuân (1) chuộng làm bình phong hình này lắm.

Vì long mã là loài báo hiệu điềm lành, biểu tượng cho sự trường thọ, hạnh phúc to lớn.

Nhưng người ta hay rỉ tai nhau rằng lão Giàu thấy nhà khác làm thế thì bắt chước cho bằng người ta thôi chứ lão có để ý đến nó mang ý nghĩa gì đâu.

Cứ nhìn cái bể cạn với non bộ sau bình phong là rõ, người ta làm giản dị tinh tế chủ yếu để cản hoả khí tụ thuỷ tích phúc, còn lão thì cứ cố cho càng xa hoa hào nhoáng càng tốt chứ có quan tâm gì đến phong thuỷ đâu.

Thật là thô thiển!

Nhà chính, nhà phụ trong phủ còn xa hoa gấp bội mấy thứ bên ngoài ấy.

Bộ khung toàn bằng gỗ lim, liên ba, kèo, đố bản thì trang trí đủ các thể loại hoa văn cầu kì, mà ngói lợp trên mái nhà đều là ngói âm dương cùng ngói liệt.

Nhẩm sơ sơ tiền bạc đổ vào để xây dựng phủ đệ này thật khiến người ta phải níu lưỡi.

Đám người xuất thân nhà nông quanh năm suốt tháng chỉ quen ruộng vườn với mấy căn nhà tranh vách đất, nay nhờ dịp tuyển người theo hầu Hạc mới được tận mắt nhìn thấy cơ ngơi to đẹp thế này, cả đám vừa nối gót theo Lúa đi qua từng nơi vừa ngắm ngang ngắm dọc, trong lòng xuýt xoa không ngớt.

Cả đám người được Lúa dẫn đường đi qua nhà chính rồi lại qua nơi ở của lão Giàu với mấy bà vợ mới đến chỗ Hạc ở.

Nơi cậu ở là một nhà phụ ba gian hai chái rộng rãi.

Gian giữa là nơi tiếp khách, hai gian còn lại một gian là chỗ nghỉ ngơi, một gian là nơi đèn sách.

Hai chái bên cạnh là nơi ở của người theo hầu, hiện mới chỉ có một chái có người ở là dành cho Lúa, chái còn lại phải chờ hôm nay cậu chọn người.

Lúa thấy đám người đang lén nhìn ngang liếc dọc không khỏi nhớ lại bản thân gã khi mới được nhận vào phủ, gã lúc ấy cũng giống họ, chỗ nào cũng thấy tò mò chỗ nào cũng muốn nhìn.

Nhưng vào phủ lâu rồi sẽ chẳng còn muốn nhìn nữa, mà đôi khi cũng chẳng dám nhìn.

"Mấy cậu xếp hàng ở đây đi, tôi gọi đến ai thì người đấy đi vào. Ai được nhận theo hầu ai không được nhận đều do cậu cả quyết định nên nhớ là gặp cậu thì ăn nói cử chỉ cho đàng hoàng lễ nghĩa vào đấy!"

- Lúa cao giọng nói, không quên nạt đám người một hai câu, tránh cho chúng thấy cậu hiền mà suồng sã.

-

"Người đầu tiên, Ngô! Ngô có mặt không?"

Có, có tôi đây ạ!

Người đầu tiên được gọi nhanh chân đi vào bên trong nhưng cũng rất nhanh đã trở ra, mặt gã ngơ ngác như còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị tiễn về rồi.

Đám người đang chờ được gọi thấy vậy xôn xao ghé đầu trao đổi với nhau vài câu, không biết Hạc đưa ra yêu cầu gì mà thằng cha này bị đuổi nhanh thế nhỉ?

Rồi người tiếp theo được gọi, gã đi vào rồi đi ra nhanh chẳng kém người đầu tiên là bao.

Đám người đứng chờ lại thêm một phen xôn xao, quả nhiên kiếm được miếng cơm nhà lão Giàu nào có dễ.

Nhưng trong lòng họ cũng mừng thầm, người đằng trước bị loại thì tức là người đằng sau có cơ hội được nhận chứ còn gì nữa.

Ước chừng gần một canh giờ (2) sau ngoài sân chỉ còn duy nhất một chàng trai đứng chờ, những người đứng trước chàng đều bị tiễn về hết rồi.

Trong lòng Thiên vui lo đan xen, vui vì những người kia đều không được Hạc chọn theo hầu có nghĩa là cơ hội của chàng rất lớn, nếu được nhận thì nhà chàng đỡ được bao gánh nặng cơm áo gạo tiền.

Cơ mà chàng cũng lo, lo vì có thể chàng cũng bị tiễn về như những người trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!