Trận mưa này không chỉ đến bất ngờ mà còn nặng hạt.
Từng giọt, từng giọt va vào tấm lưng Hạc nước lạnh lập tức ngấm qua lớp vải lụa trượt dài trên da thịt cậu để lại cảm giác lạnh lẽo, dính dớp khó chịu.
Tấm lưng dính mưa lạnh là vậy, ấy thế mà phía trước ngực cậu
- nơi áp lên tấm lưng rắn rỏi của Thiên lại nóng lạ thường.
Hạc vùi mặt vào vai chàng, chẳng rõ làm vậy để tránh nước mưa tạt vào mặt hay bởi hơi ấm trên người chàng thiếu niên.
Hạc chỉ biết rằng làm thế này đầu óc đang ong lên của cậu sẽ dịu đi, cảm giác nôn nao kì quái cũng lắng xuống.
Thiên chạy rất nhanh, dù cho trên lưng cõng thêm Hạc bước chân của chàng chẳng hề chậm đi mà ngược lại còn nhanh hơn.
"Cậu cố chịu một chút, sắp đến nhà tôi rồi."
- Chàng không quên nhắc.
-
"Ôm cổ tôi, coi chừng ngã."
Phía đằng sau lưng chàng Hạc không đáp, chỉ lẳng lặng ôm lấy cổ chàng.
Chẳng rõ hai người dầm mưa bao lâu hay Thiên đã chạy bao xa.
Chỉ biết khi Thiên cõng Hạc chạy đến nhà chàng thì người cậu đã run lên vì mưa lạnh.
Chàng vội tháo ổ khoá trên cửa xuống, đẩy cửa, cõng Hạc vào một gian phòng nhỏ.
Ướt sũng rồi.
- Thiên nhìn Hạc rồi lẩm bẩm, đoạn chàng đi đến mở cái tủ gỗ cũ nằm ở góc gian phòng lục tìm gì đó.
Trong lúc đó, Hạc lặng lẽ nhìn quanh gian nhà.
Nơi này vừa cũ kỹ vừa nhỏ hẹp song không có mùi ẩm mốc hay bụi bặm, hẳn là người trong nhà thường xuyên quét dọn.
Đồ đạc trong phòng ít đến nỗi sơ sài, chỉ là một chiếc giường trải thêm manh chiếu mỏng, một tủ gỗ loang lổ những vết mọt gặm, trên vách tường treo vài con sáo diều nom đã cũ, đến một chiếc ghế để ngồi cũng chẳng có, mà nhìn ra gian nhà chính bên ngoài cũng không có gì đáng giá hơn gian phòng này.
Chẳng trách khi nãy cậu thấy ngoài cửa chỉ ngoắc ổ khoá cho có.
Lục tìm một hồi Thiên lấy ra từ rương một chồng áo vải, ngoái lại thấy Hạc vẫn đứng cạnh giường khoảng sàn dưới chân cậu sẫm lại do nước từ quần áo nhỏ xuống, chàng nói.
"Cậu ngồi xuống giường đi, đừng đứng kẻo mỏi chân."
Hạc lắc đầu.
"Ngồi xuống sẽ ướt giường."
Thiên nghe vậy cũng không cố chấp bảo cậu ngồi xuống mà đi đến đặt chồng quần áo lên giường.
"Cậu mặc tạm quần áo của tôi đi, nhanh không ngấm lạnh."
Nói rồi chàng tiến đến cởi nút đầu tiên trên bộ ngũ thân, vốn chỉ định giúp cậu cởi áo ngoài nhưng thấy áo lót bên trong cũng ướt chàng chẳng nghĩ nhiều tiện tay cởi ra luôn.
Hạc ngập ngừng toan nói gì đó nhưng chưa kịp phản ứng lại thì cả áo ngũ thân lẫn áo lót đã bị cởi ra vắt lên đầu giường.
Da thịt vốn hơi lạnh vì ngấm mưa giờ tiếp xúc với khí trời ẩm lạnh bất giác run lên khe khẽ, thấy vậy Thiên vội lấy khăn khô lau người giúp cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!