Trúc không nán lại phòng Hạc quá lâu ngay khi cậu dùng xong bữa sáng nàng cũng rời đi, vừa lúc bắt gặp Lúa với người theo hầu nàng đứng dưới bóng cây không xa thì thầm to nhỏ.
"Ối giời thế thì đúng là mỹ mãn quá rồi còn gì!"
- Không biết đang nói đến chuyện gì mà đột nhiên giọng Lúa cao hẳn lên, ra chiều phấn khởi lắm.
Người theo hầu Trúc là một thiếu nữ còn nhỏ tuổi tính tình đơn thuần, ngày thường ít nói lắm thế mà chỉ đôi ba câu đã bị cuốn theo cách nói chuyện của Lúa.
Con bé cũng hớn hở trả lời.
"Đúng rồi, cô hai nhà chúng tôi với cậu ấy trai tài gái sắc đẹp đôi như thế, giờ trời còn phù hộ cho chuyện tốt lành đó nữa ai cũng nói hai người được trời se duyên cơ mà!"
Nghe vậy Trúc ngớ ra, cả hai thì thì thầm thầm còn tưởng là chuyện gì hoá ra lại đang nói về hôn sự của nàng!
Tuy rằng việc này không còn là bí mật ngay cả bọn gia nhân ở phủ nhà nàng cũng biết cả rồi, nhưng người ta biết là một chuyện còn nghe người ta nhắc đến lại là chuyện khác, dẫu sao chuyện tình cảm nam nữ cũng là chuyện tế nhị không tránh được sẽ thấy xấu hổ.
Lúa cùng người theo hầu Trúc không biết đến sự hiện diện của nàng, cả hai vẫn hào hứng nói về chuyện hôn sự của Trúc cho đến khi một giọng nói nghiêm nghị xen ngang.
"Không được tuỳ tiện bàn luận chuyện của chủ nhân!"
Nói chuyện rôm rả là vậy nhưng vừa nghe thấy giọng của Trúc cả hai lập tức nín bặt, quay lại đã thấy nàng đứng đằng sau từ bao giờ, tức thì cả hai sợ rụt cả người nhưng rất nhanh họ đã nhận ra điều khác lạ.
Lời nói khi nãy lạnh lùng là thế có điều ánh mắt Trúc chẳng hề giận dữ hay có ý trách mắng, lại thêm đôi tai hơi đỏ đã nói lên nàng không trách họ bàn luận chuyện của nàng chỉ là đang ngại ngùng thôi.
Kể cũng phải, có thiếu nữ nào nhắc đến chuyện nên vợ nên chồng mà không ngại ngùng bẽn lẽn đâu.
Dù Trúc thật sự tức giận hay chỉ đang dùng cái giận để giấu đi sự xấu hổ thì lời nàng nói không sai, tôi tớ không được phép bàn luận về chủ nhân.
Lúa cùng người theo hầu nàng vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
"Chúng tôi lỡ lời mong cô hai bỏ quá cho."
Trúc không tính so đo nhiều, nàng chỉ nhắc Lúa rằng Hạc đã dùng xong bữa sáng mau vào dọn dẹp rồi dẫn người hầu đi mất.
"Người tốt ắt gặp được duyên tốt đây mà."
- Lúa lẩm bẩm.
Chợt một bàn tay vỗ lên vai gã.
"Đứng đây lảm nhảm gì đấy?"
Lúa giật mình quay phắt lại, khi phát hiện đó là Thiên gã trợn mắt mắng.
"Cha bố cái thằng này đi đứng gì như ma thế hả? Giật cả mình!"
- Gã vuốt vuốt ngực, nói tiếp.
-
"Đang nói chuyện hôn sự của cô hai chứ chuyện gì nữa."
Nghe thấy hai chữ hôn sự sắc mặt Thiên thoáng trầm xuống có điều Lúa chẳng nhận ra, gã dường như đã quên béng những gì Trúc vừa nhắc lại nhiệt tình nói tiếp.
"Cái hôm cô hai đến phủ nghe gia nhân đi theo nói phong thanh rằng lần này cô đến phủ chủ yếu nói chuyện cưới hỏi tao nửa tin nửa ngờ lắm, giờ mới hỏi được con bé theo hầu cạnh cô hai hoá ra đúng đấy mày ạ, đúng là cô hai sắp gả đi thật."
Thấy Thiên không đáp Lúa lại tưởng chàng hứng thú với chuyện này lắm, gã càng hăng hái.
"Tao còn nghe lỏm được hai nhà nói chuyện chọn ngày rồi cơ, trời đất thần linh ơi mày không thể tin được đâu hồi cô hai mới quen..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!