Chương 20: Chỉ Nguyện Quân Tâm Tự Ngã Tâm

Càng những ngày cuối hạ tiết trời lại càng oi nóng, cái nắng thiêu nắng đốt ấy khiến người ta bí bách nóng nực không sao tả hết, cho dù có trốn trong nhà cũng chẳng đỡ hơn là bao.

Người ngồi không trong nhà đã vậy còn với người lo chuyện bếp núc trong phủ đệ lão Giàu thì cái nắng này ôi thôi, chẳng khác nào cực hình.

Giờ nấu nướng buổi sáng cũng vì thế mà bắt đầu sớm hơn, mới tờ mờ sáng là nhà bếp đã nổi lửa rồi.

Người đàn bà đứng bếp một tay đổ rau vào chảo một tay nhanh nhẹn đảo liên tục, giữa làn hơi nước mù mịt bốc lên từ chảo rau hoà lẫn với khói bếp bà chợt nhác thấy bóng thiếu niên cao to phía cửa, theo phản xạ người đàn bà nheo mắt hô lên.

"Đến sắc thuốc cho cậu cả đấy hả?"

Thiên bước vào bếp, chàng chào hỏi vài câu với người phụ nữ rồi bắt đầu công việc quen thuộc mấy ngày gần đây, sắc thuốc và nấu trà cho Hạc.

Ban đầu chuyện sắc thuốc vốn do Lúa phụ trách, song nghĩ đến vết thương trên lưng Thiên Lúa nhận làm hết mấy việc nặng để chàng những việc nhẹ hơn tránh vết thương lại rách miệng.

Còn về việc trà chuyển từ hãm nước nhanh gọn sang nấu phải kể lại từ sau ngày Hạc ngất xỉu, lão Giàu và các bà sai gia nhân nấu hết thuốc này đến thuốc khác rồi thêm cả mấy món ăn đắt đỏ để cậu bồi bổ, song cũng chẳng rõ hiệu quả thế nào chỉ thấy Hạc vẫn cứ mệt mỏi, khó ngủ.

Tình trạng ấy kéo dài một thời gian bà hai sốt ruột không chịu được nữa phải sai người mời Mộc đến xem.

May mắn Hạc không mắc thêm bệnh gì nghiêm trọng, mệt mỏi chán ăn mấy ngày qua đều bởi nắng nóng kéo dài cộng với thể trạng vốn yếu ớt gây ra, lúc này thanh nhiệt an thần là sẽ ổn.

Tuy nói từ nhỏ Hạc đã uống thuốc như thay cơm, dù cho chẳng lần nào cậu kêu ca gì chỉ yên lặng cầm bát thuốc lên uống hết một hơi nhưng mùi vị của thuốc luôn khiến cậu khó chịu.

Thiên nhận ra điều này khi thấy mỗi lần uống thuốc xong cậu đều khẽ nhíu mày, bàn tay vừa đặt bát thuốc xuống khay gỗ đã vội chuyển sang chén nước để súc miệng.

Thấy Hạc như vậy Thiên thường tự hỏi liệu có cách gì khác ngoài uống thuốc không?

Nghĩ là làm, nhân lúc Mộc đến khám cho Hạc chàng lập tức hỏi hắn, Mộc đáp rằng bệnh cũ không thể không dùng thuốc nhưng trạng thái mệt mỏi, mất ngủ, loét miệng hiện tại có thể dùng dược thiện từ từ khôi phục.

Tuy nói dược thiện vị dễ ăn hơn nhưng vẫn là dược, tính đi tính lại trong số các món dược thiện chỉ có trà là mùi vị nhẹ nhất.

Kể từ đó sáng sớm nào Thiên cũng đến nhà bếp loay hoay với hai nồi đất mang hai vị khác nhau.

Nồi nấu trà táo đỏ sơn tra có mùi ngọt nhẹ, còn nồi sắc thuốc lại đắng ngắt.

Trà không phải nấu quá lâu chỉ vừa sôi một lát là được rồi, Thiên bắc nồi đất ra khỏi bếp chắt nước trà vào ấm, mùi hương táo đỏ sơn tra hơi ngọt vừa bay lên đã bị mùi thuốc đắng ngắt ở nồi bên cạnh át đi.

Thuốc thì phải nấu lâu hơn, đến khi nước trong nồi cô lại chỉ còn một bát sứ thì cả không gian sặc mùi đắng ngắt chẳng còn ngửi được mùi trà hơi ngọt nữa.

Một bát thuốc đắng, một ấm trà ngọt được đặt ngay ngắn trên khay gỗ Thiên mới ngơi tay quệt đi mồ hôi rịn đầy trán.

Ngay khi chàng vừa bê khay gỗ lên người phụ nữ đang đảo thức ăn vội ngừng tay nói to.

"Ấy suýt thì quên, cháu tiện đường quay lại nhà phụ thì mang cả bát cháo với thức ăn buổi sáng cho cậu cả nhé!"

- Bà chỉ tay về phía cái lồng bàn tre trên bàn gỗ dài.

-

"Tất cả đều do cô hai nấu đấy, bảo nguội bớt rồi mang sang nhà phụ mà giờ chắc cũng đỡ nóng rồi."

Trong nhà bếp có kê một bàn gỗ dài gần bếp để gia nhân nấu xong sẽ đặt các món ăn lên đó chờ đủ món mới mang đến chỗ các chủ nhân.

Nhà bếp vừa nổi lửa chưa lâu đồ ăn còn đang nấu trong nồi trong chảo, trên bàn dài chỉ có duy nhất một cái lồng bàn bằng tre đậy kín không cần nghĩ cũng biết đó là mấy món Trúc nấu.

Thiên mở lồng bàn ra, bên trong có ba đĩa thức ăn thanh đạm ít dầu mỡ cùng một bát sứ đậy nắp không rõ trong ấy là cháo gì.

Thiên lấy cái mâm trên giá xuống lần lượt đặt từng món trên bàn vào mâm, tiện thể để luôn thuốc với trà vào đó.

Sắp xếp xong xuôi chàng bỗng nhận ra những món ăn Trúc nấu đều được để trong đồ sứ tráng men trắng, đặt cạnh bát thuốc sẫm đen cùng ấm trà màu đất đúng là đối lập hoàn toàn, sắc trắng của sứ cứ nổi lên bần bật, nổi đến mức hơi chói mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!