Chương 18: Giấc Mộng

Trong lúc mơ màng hình như Hạc đã nằm mơ, một giấc mơ kì lạ.

Khung cảnh trong giấc mộng mơ hồ không rõ nhưng có thể nhận ra đó là một ngày trời nổi gió lớn, bầu trời phủ một màu xám nặng nề.

Mà Hạc đang đứng nhìn hồ nước cũng đặc sệt một màu xám u ám như bầu trời, chính xác hơn là nhìn những con cá chép đang đớp mồi trên mặt nước.

Cậu đã 15 tuổi rồi nhưng vẫn thích thú với mấy con cá chép sao? Không! Trong cơn mộng mị này Hạc nào có phải cậu của hiện tại? Bàn chân bé xíu đang bước về phía hồ và cả cái bóng in dưới nước đều nói lên đây là khi cậu còn rất nhỏ!

Hạc đi đến cạnh hồ, ngồi xuống chăm chú nhìn những con cá chép, lớp vảy với màu sắc ấm như màu nắng của chúng loang loáng nổi bật hẳn lên trong dòng nước đục.

Cảnh tượng này hẳn là khiến Hạc thích thú lắm nhưng cậu chỉ ngồi đó nhìn không hề có ý định cố bắt chúng, loài sống trong nước đâu thể lên bờ, mỗi loài đều có một nơi thuộc về nếu cố chấp mang chúng đi có khác gì đang cố giết chúng?

Ngay khi Hạc đứng dậy toan rời đi thình lình một bàn tay đẩy mạnh vào vai cậu từ đằng sau khiến cậu lảo đảo nhào về phía hồ.

Đám cá chép thấy động tĩnh lập tức quẫy mạnh đuôi bơi lặn xuống hồ, bọt nước văng lên từ đuôi cá rơi xuống mặt tràn đầy sự kinh hãi của Hạc, đầu óc cậu trống rỗng ngay cả việc hét lên cũng chẳng thể nghĩ được, đôi mắt đã tự nhắm chặt lại tuyệt vọng chấp nhận việc sẽ rơi xuống hồ.

Nhưng không, Hạc không hề rơi xuống hồ như cậu đã nghĩ mà rơi vào một lồng ng. ực nóng rẫy.

Hạc cảm nhận được cơn run rẩy truyền đến từ người đang ôm cậu và cả những lời lẩm bẩm.

"Ta vừa làm gì thế này? Ta không thể chọn cách này, làm vậy thì có khác gì kẻ đó? Không! Không được!"

Những lời độc thoại kết thúc trong tiếng nức nở nghẹn ngào, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt Hạc, nóng bỏng!

Đây...! là ai?

- Cậu thầm hỏi.

Chợt, ý nghĩ nhất định phải biết được mặt người này bùng lên mãnh liệt đến nỗi choáng ngợp cả tâm trí Hạc, ngay lập tức điều này thôi thúc cậu ngẩng đầu.

Những sợi tóc mềm mại vờn theo gió che đi một phần gương mặt người đó nhưng Hạc đã nhìn thấy đôi môi trễ xuống cùng dòng nước mắt đầy đau đớn.

"Chỉ một chút thôi, một chút nữa thôi là biết được mặt người đó rồi!"

Hạc tự nhủ, cố mở to mắt tập chung nhìn vào gương mặt người đó, người này là...

"Cậu cả! Cậu tỉnh rồi sao? Cậu cả!"

Bỗng bên tai Hạc vang lên những tiếng gọi đầy lo lắng.

Bầu trời xám nghoét, hồ nước đục với những con cá chép lóng lánh cùng cái ôm chặt mờ dần theo tiếng gọi, cuối cùng tất cả biến mất vào bóng đen.

Khung cảnh trước mắt Hạc cũng từ từ hiện rõ, là đỉnh màn nhạt màu quen thuộc và Thiên ngồi cạnh giường cầm quạt nan phe phẩy quạt cho cậu.

Thiên?

- Cậu gọi chàng bằng giọng khản đặc, cơn khô rát ở cổ họng khiến cậu nhíu mày.

Thấy Hạc đã tỉnh đôi mày nhíu chặt của Thiên dần thả lỏng, ánh mắt không dấu được sự nhẹ nhõm, chàng bỏ quạt nan xuống giường đỡ Hạc ngồi dậy để cậu dựa lưng vào gối rồi đưa cho cậu chén nước.

Hạc nhận lấy chén nước nhấp một ngụm nhỏ xoa dịu cơn rát ở cổ, cậu ngẩng người nhìn nước sóng sánh trong chén chợt nhớ về hồ nước trong giấc mơ.

Giấc mơ vừa rồi, không!

Đó không phải mộng mị mà là một đoạn kí ức cậu đã sơ ý lãng quên mới đúng!

Giờ thì cậu đã nhớ lại phần nào chuyện khi ấy rồi, vào lúc cậu còn rất nhỏ trong một lần theo cả nhà đi chùa đã thấy hồ cá ấy.

Nhưng người đó là ai?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!