Trúc lặng lẽ quan sát sắc mặt Hạc, ngập ngừng giây lát nàng quay lại ra hiệu cho đám tôi tớ theo sau ngừng bước mới nhỏ giọng hỏi cậu.
"Chuyện lần này tuy có thể giải quyết êm xuôi nhưng cũng thành rút dây động rừng rồi anh đã có dự tính gì chưa?"
Giờ đây nét thản nhiên trên mặt Hạc biến mất, đôi mắt thanh tú nhíu lại lộ ra sự ưu tư.
Vốn dĩ Hạc đã tính toán sẽ tiếp tục nhắm mắt mặc kệ mọi thứ, chờ đến khi chuẩn bị xong mới tung lưới để tránh bị nghi ngờ.
Chẳng ngờ người tính không bằng trời tính, Đại lại đến đây gây chuyện.
Với tính đa nghi của bà cả bà ba chắc hẳn sau chuyện này đã cảnh giác rồi.
"Em nói đúng, chuyện này ít nhiều đã ảnh hưởng đến tính toán ban đầu của chúng ta."
- Hạc thở dài.
-
"Vẫn theo kế hoạch cũ, tuỳ cơ ứng biến."
"Em thấy chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến dự tính của chúng ta, nếu anh không can dự thì mọi chuyện chắc chắn vẫn trong lòng bàn tay của chúng ta."
- Rồi Trúc lắc đầu, nàng không biểu lộ sự tiếc nuối cũng chẳng tỏ ý trách móc chỉ đơn thuần thuật lại chuyện đã xảy ra.
-
"Nhưng anh không làm thế."
Nghe vậy bước chân Hạc chậm lại, những gì Trúc vừa nói cũng chính là những gì cậu nghĩ trên đường về phủ.
Ngày Trúc đến phủ cậu đã để lộ sự thay đổi dấy lên nghi ngờ trong lòng bà cả bà ba rồi, hôm nay còn quyết làm rõ phải trái ắt sẽ khiến hai bà đề phòng, mọi sự cũng lệch khỏi kế hoạch đã tính toán trước.
Nhưng mặc kệ chuyện này để giữ đại cục trong lòng bàn tay đổi lại Thiên phải gánh tiếng xấu thậm chí còn bị đuổi khỏi phủ, làm vậy có đáng?
"Trúc à em có đoán được tại sao anh quyết phản kháng đến cùng không?"
Trúc không rõ vì sao Hạc lại nhắc đến chuyện này nhưng vẫn cẩn thận trả lời
"Là bởi chuyện năm ấy, đúng chứ?"
"Đúng nhưng chỉ đúng một nửa thôi. Trước khi biết được chuyện ấy anh đã quyết không tiếp tục sống nhu nhược cam chịu như trước nữa."
Quãng đường từ nhà chính về nhà phụ Hạc ở không xa, vừa đi vừa nói chắc chắn không được mấy câu, lại thêm cơn choáng đầu đang ập đến cậu đành dừng bước dưới bóng cây.
"Thiên là người giúp anh quyết tâm gạt bỏ vướng mắc để chọn phản kháng, cũng nhờ anh ta khuyên anh đi ngắm sen anh mới vô tình biết được chuyện năm ấy. Nói Thiên là người đã giúp anh cũng không ngoa đâu em."
- Giọng cậu bỗng trở nên cương quyết.
-
"Dù có ảnh hưởng đến đại cục anh cũng không thể bỏ mặc người đã giúp mình."
Nét kinh ngạc thoáng hiện lên trên gương mặt Trúc, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, rất nhanh nàng mỉm cười giấu đi sự ngạc nhiên.
"Thật ra khi Lúa đến báo tin em đã nghĩ sau khi giải quyết xong chuyện của Đại sẽ khuyên anh đừng để Thiên theo hầu nữa, nhưng giờ xem ra không cần khuyên nữa rồi."
"Sao em lại nghĩ đến việc ấy?"
- Hạc khẽ nhướn mày không hiểu vì sao Trúc lại nghĩ vậy, nhưng rồi chợt nhớ lại lần nàng trách mắng Thiên với Lúa cậu đoán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!