Chương 11: Hãy Ở Cạnh Ta Thêm Một Lúc

Thiên sờ cái vành tai nóng bừng lúng túng nhìn khắp gian phòng nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn về phía giường ngủ của Hạc.

Dù chàng có tự dối mình thêm bao nhiêu lần nữa là vành tai và cả gò má chàng đỏ lên vì trời quá nóng bức thì vẫn không thể phủ nhận được sự thật chàng xấu hổ khi thấy Hạc chỉ mặc mỗi khố.

Mặc dù là người lo chuyện quần áo của cậu nhưng Thiên chỉ giúp cậu mặc áo ngũ thân bên ngoài rồi vấn khăn mà thôi, lớp áo trong và quần luôn được cậu thay phía sau bình phong.

"Quái lạ? Đều là đàn ông con trai cả mình xấu hổ cái nỗi gì?"

- Thiên thầm nghĩ.

Chuyện đám con trai trong làng c. ởi trần khi trời nóng chẳng phải chuyện hiếm, những lúc tắm ao còn chẳng mảnh vai che thân là đằng khác.

Từ bé đến lớn biết bao lần Thiên thấy đám con trai trần tru. ồng rồi không có gì lạ, cũng chẳng hề lúng túng.

Nhưng sao bây giờ lại thấy xấu hổ nhỉ?

Trong lúc lơ đãng Thiên nhìn về phía giường ngủ.

Mộc đang đánh cảm đến phần chân nên chàng chỉ thấy nửa người trên của Hạc.

Làn da trắng xanh dưới ánh sáng mạnh trông càng nhợt nhạt, cánh tay nhỏ gầy, lồng ng. ực không hề rắn chắc thậm chí chàng còn nhìn thấy phần xương nổi dưới lớp da, nhìn xuống dưới một chút là phần eo thon nhỏ.

Thiên so sánh eo của Hạc với cái eo màu đồng có những múi cơ của chàng, thầm than.

Eo cậu cả nhỏ thật!

Phải rồi! Thiên bừng tỉnh, chàng thấy ngại chắc chắn là do dáng người Hạc thanh tú chứ không thô kệch như đám đàn ông con trai chàng từng thấy, lại thêm phân phận cao quý của cậu nên chàng mới không quen.

Đúng thế! nhất định là do vậy!!!

Có lẽ do Thiên nhìn quá chăm chú khiến Hạc cảm nhận được, hàng mi run rẩy khẽ khàng mở ra nom như cánh bướm bị kinh động, đôi mắt mơ màng vì cơn sốt nhìn Thiên, đoạn thấy chàng giật mình khi phát hiện ra Hạc đang nhìn mình đôi mắt ấy có gì đó lay động, hình như là đang cười.

Xong rồi!

Mộc mở khăn lật tìm trong đám lòng trắng trứng lấy ra đồng bạc đã chuyển ánh đỏ vàng, quả nhiên là thương thử.

Hắn đặt chiếc khăn lẫn đồng bạc vào khay gỗ, lúc này mới nhận ra mặt mũi Thiên đỏ bừng Mộc nhíu mày hỏi.

"Sao mặt lại đỏ thế kia?"

Chàng chột dạ sờ mũi trả lời.

"Tại trời nóng quá thôi ạ!"

Đôi mắt của Hạc nhìn vào chàng khẽ nheo lại đầy ẩn ý rồi.

Cái nheo mắt của Hạc khiến Thiên có cảm giác như cậu đã nhìn thấu thâm tâm chàng.

Không thể nào! Cậu nhắm mắt dưỡng thần suốt mà, làm sao biết được chàng đỏ mặt vì thấy cơ thể của cậu chứ?

Mộc không biết cái liếc mắt ẩn ý của hai người trẻ lẫn nguyên do thật sự, chỉ nghĩ rằng Thiên thật sự bị ánh nắng hun đỏ mặt.

Hắn nói.

"Dùng trà lá tre, trà sơn tra ô mai hoặc cháo chống nóng mùa hè đều có tác dụng phòng chống thương thử. Thể trạng tốt vẫn có thể cảm nhiễm thử tà, phòng trước vẫn hơn."

- Thấy Hạc đã nhắm mắt nghỉ ngơi, Mộc hạ giọng.

-

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!