Chương 15: Táo quân trở mặt

Một

Không nói đến Bạch Tứ Hổ nữa, giờ chuyển hướng câu chuyện sang phíaQuách sư phụ. Tết Đoan ngọ năm 1945, mùng năm tháng năm âm lịch, đây làthời gian năm loài vật độc cùng xuất hiện, trên đường về nhà, Quách sưphụ bắt gặp một người cầm búa thợ mộc, lao từ phía sau lên định bổ vàođầu mình. Vừa mới ngoái lại thì kẻ đó đã bỏ chạy, ông ta vội chạy tớibáo cho lão Lương biết.

Lão Lương không nghĩ như vậy, bảo: "Năm nay triển khai hành độngquét sạch bọn phản động, toàn thành lùng bắt với qui mô lớn, hung thủ ăn cướp bằng búa thợ mộc ăn tim gấu gan báo hay sao mà lúc này còn dám rangoài gây án? Lại còn rắp tâm ra tay với ông nữa? Nào đâu có việc trùnghợp như vậy? Chắc là người quen đùa giỡn vỡi ông mà thôi. Ông đấy, đừngcó nghĩ ngợi nhiều nữa, mau mau về nhà ăn tết đi."

Thấy lão Lương không coi trọng, Quách sư phụ đành nhịn không nóithêm một câu gì nữa, nhưng trong lòng vẫn chắc mẩm, kẻ vừa gặp giữađường lúc nãy rất có thể là thủ phạm của những vụ cướp bằng búa thợ mộc. Ông ta đã nhớ nằm lòng hình dáng tướng mạo kẻ này, định bụng sau này sẽ chú ý điều tra, còn hôm nay cứ về nhà trước đã. Khi về đến nhà trời đãtối, bà vợ đã bọc kín bánh chưng để phần lại cho ông ta.

Chợt nhớ ra tên lưu manh Đinh Mão không có bánh chưng ăn, ông ta giục vợ đi ngủ trướccòn bản thân thì cầm theo mấy cái bánh chưng, rời nhà sang chỗ Đinh Mão. Hai người ở cách nhau không xa, chỉ cách có một con ngõ nhỏ.

Thập kỷ năm mươi, vùng ngoại ô vẫn còn nhiều cây dâu và cây hòe. Lúc ấy vừa đúng giữa mùa dâu, mỗi lần ăn dâu, chẳng cần biết nhiều hay ít, cứ phải đầy một cái chậu rửa mặt, bởi loại quả này thực sự chẳng đángbao nhiêu tiền. Đinh Mão cầm một chậu quả dâu, hai người ngồi ngay lềđường cùng ăn. Họ đang ăn thì chợt thấy có một người đi vào đầu hẻm, anh chàng này thở hồng hộc nghiến răng đạp một chiếc xích lô, khi đến gầnthì hóa ra là Trương Bán Tiên.

Sau giải phóng, Trương Bán Tiên cũng dọnđến ở vùng này, ai ai cũng tất bật vội vàng, lo cho thân mình còn chưaxong, khó mà có cơ hội gặp nhau lấy một lần.

Quách sư phụ và Đinh Mão cùng đứng lên, cất tiếng chào hỏi Trương Bán Tiên: "Đây chẳng phải Trương tiên ư, thầy khỏe chứ?"

Thời xưa, người ta gọi thầy tướng số và người kể chuyện thuyết thưlà tiên sinh, văn dốt cũng làm được thầy tướng số, võ nát cũng làm được lưu manh, nhưng chỉ vì muốn ăn được chén cơm này thì đành phải ta đâyvăn vẻ. Cho dù những kiến thức chứa trong bụng chỉ là một mớ tạp nham, nhưng trên thực tế họ lại được tầng lớp dân chúng dưới đáy xã hội tônkính. Quách sư phụ vẫn theo thói quen trước kia để gọi Trương Bán Tiên, vừa mở miệng ra đã gọi "Tiên sinh", nhưng người Thiên Tân vệ nói nhanhnhư máy, chuyên môn lướt qua chữ. Bởi vậy, khi nói ra mồm, chữ 'sinh'trong 'Trương tiên sinh' đã bị lướt qua: "Trương tiên Trương tiên, đãlâu không gặp, dạo này pháp thuật của thầy tinh tiến chứ?"

Tuổi tác Trương Bán Tiên không lớn lắm, nhỏ hơn Quách sư phụ mộtchút, ngang ngửa với Đinh Mão, chẳng hiểu là Bán Tiên đời thứ bao nhiêunữa, nhà anh ta bao đời nay xem phong thuỷ xem tướng theo phương pháp tổ truyền mà kiếm sống. Trước kia, thầy tướng số xem phong thuỷ còn có môn phái, ví như Long Môn, Ma Y, Âm Dương, Huyền Động, Thiên Nhãn....., Trương gia theo đường lối tướng thuật của Liễu Trang, coi trọng "Nhìnmặt xem tướng".

Hai người vừa gặp mặt, chỉ cần nhìn qua ấn đường là đãđủ biết cát hung, phán định bao giờ cũng nghiệm, xưa nay không bao giờdùng đến cách làm bày quầy xem tướng. Những kẻ bày quầy xem bói xemtướng đa phần là bọn bịp bợm giang hồ, đi đến đâu lừa gạt đến đó. Trương Bán Tiên là bảng hiệu do tổ tiên tạo dựng nên, chuyên môn xem phongthủy chọn nhị trạch âm dương (chỉ nhà ở và phần mộ) cho các quan to hiển quý. Nếu ai muốn mời Trương Bán Tiên tới xem nhà ở và phần mộ, trướctiên người đó phải đóng lễ kim tới cửa đưa thiếp, về phần có mời đượcđược hay không thì tính sau, nhưng đến thời đại này coi như đã hết đấtdiễn. Sau giải phóng, không thể nào tiếp tục kiếm cơm bằng nghề này nữa, anh ta đành phải đi khuân vác đạp xích lô kiếm cái bỏ vào miệng, luônchân luôn tay đến tận nửa đêm mới về đến nhà. Nhớ lại năm xưa, nội thành ngoại ô ai mà chẳng phải trọng vọng Trương Bán Tiên. Đến bây giờ đâucòn như ngày xưa, không thể nào tiếp tục chỉ dựa vào xem hai chỗ âmdương mà kiếm cơm được nữa rồi. Nhưng ngoại trừ việc đó ra, anh ta chẳng có năng lực gì nữa, cùng đường đành phải đạp xích lô chuyên chở giấyvào thành qua cửa tây. Loại giấy đó là giấy bản to, trọng lượng rấtnặng, chất hơn mười cuộn giấy đã chặt cứng xích lô, tổng cộng hơn mộtngàn cân, có thể đè gãy cả trục xe. Đường bằng thì không nói làm gì, mỗi khi gặp phải dốc, chỉ còn cách đứng dưới chân trợn mắt lên mà nhìn. Quả thật là kêu trời trời chẳng biết, gọi đất đất không hay! Cả ngày làmviệc cực nhọc đến kiệt sức, anh ta đã chịu đủ mọi khổ ải rồi, một bụngđầy uất ức, đang muốn tìm người để hoài niệm lại chuyện cũ.

Quách sư phụ mời Trương Bán Tiên vào trong phòng. Vừa hỏi anh ta đãbảo ngay là chưa ăn gì, ông ta vội vàng sai Đinh Mão nấu một ít mì sợi, ba người ngồi trong nhà nói chuyện phiếm.

Trương Bán Tiên ăn ngấu nghiến như người sắp chết đói hết hai bát mì mấy cái bánh chưng, rồi ngẩng mặt lên ợ một cái, nhấp trà Đinh Mão phasẵn, cầm lấy thuốc lá Quách sư phụ đưa cho châm lên rít một hơi, cuốicùng cũng phần nào tìm lại được cảm giác năm xưa; Lúc này mới mở miệng:"Quách gia, Đinh gia, các vị là những người hiểu rõ Trương mỗ, đừng thấy tôi chỉ có hai tay hai chân như mọi người mà lầm tưởng, thực ra là chân nhân bất lộ tướng, năng lực ẩn sâu bên trong.

Không phải tôi nói vậycho sướng miệng đâu, tổ tiên nhà họ Trương thực sự có bản lãnh, danhtiếng đã lưu truyền được mấy đời, âm dương phán chuẩn, đi đến đâu màchẳng được mời mâm cao cỗ đầy. Có ai ngờ đến đời tôi lại chuyển sangnghề đạp xích lô gò lưng bán sức, thực sự đã làm cho tổ tiên mất mặt."

Quách sư phụ và Đinh Mão chẳng biết nói cái gì, đành an ủi anh ta:"Những chuyện cũ vàng son không nên nhắc lại, giờ bán sức kiếm cơm cũngđâu phải là chuyện mất mặt."

Trương Bán Tiên bảo: "Trước mặt người lạ tôi đâu có dám kêu khổ, nhưng khi gặp được hai vị, nếu không nói ra được đôi lời canh cánh trong lòng, chẳng phải bắt tôi uất ức khó chịu mà chết hay sao?" Anh ta luônmiệng cằn nhằn đến tận nửa đêm, rồi đột nhiên ngậm miệng không nói gìnữa, hai mắt mở trừng trừng, ngẩn người sững sờ nhìn chằm chằm vào mặtQuách sư phụ soi xét đến từng chân tơ kẽ tóc.

Thấy anh ta như vậy, Quách sư phụ giật mình đánh thót, hỏi: "Bán Tiên thầy nhìn gì thế? Trên mặt tôi có gì lạ hay sao?"

Trương Bán Tiên dụi mắt đi dụi mắt lại, quan sát kỹ thêm một lần rồi mới trả lời: "Quái lạ quái lạ thật, mới vừa rồi khí sắc Quách gia ôngcòn tạm được, nhưng bây giờ tôi nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không hay. Ấnđường của ông đã biến thành màu đen, sắp gặp phải đen đủi, vận xui hiệnlên mặt rồi!"

Hai

"Vận xui hiện lên mặt" là cách nói của người địa phương, dùng đểmiêu tả một người đang gặp vận rủi. Vận khí không tốt, chỉ cần xem sắcmặt là có thể nhìn ra, cứ khi nào khí sắc không tốt là sẽ hiện ra ởtrên mặt. 'Hiện lên mặt' là nói theo cách xem tướng, ấn đường tái đi, còn một cách nói nữa là "Treo trên mặt" .

Trương Bán Tiên gặp gỡ Quách sư phụ và Đinh Mão, ba người ngồi trong nhà ăn mì. Sau khi huyên thuyên một thôi một hồi, anh ta chuyển sangxem tướng. Ánh mắt anh ta không giống người bình thường, vừa gặp mặtnhau anh ta đã xem mặt cho Quách sư phụ, chỉ phán là tạm được, không cógì khác so với trước kia. Tuy nhiên, ngay trước khi định chào ra về, vừa liếc mắt qua anh ta đã phát hiện khí sắc trên mặt Quách sư phụ khôngtốt, ấn đường u ám.

Ấn đường là "Mệnh cung" quan trọng nhất trong phépxem tướng của thầy tướng số, nằm ở vị trí chính giữa hai lông mày. Người gặp vận may, ấn đường nhất định sẽ sáng bóng như gương; vận khí khôngtốt, trên ấn đường sẽ có vẻ đen tối không sáng. Nhưng có lẽ anh ta chưabao giờ thấy khí sắc một người có thể thay đổi đột ngột như thế, chỉtrong nháy mắt ấn đường đã biến thành màu đen, trước đó lại hoàn toànkhông có dấu hiệu gì báo trước, giống y như bị quỷ không may ám vàothân. Sắc mặt của người sắp chết như thế nào thì của Quách sư phụ lúc đó cũng y như vậy.

Trương Bán Tiên hoảng hốt, bảo rằng: "Quách gia, chỉ trong một chốcmột lát như vậy, tại sao khí sắc của ông lại trở nên trầm trọng nhưthế?"

Đinh Mão quan sát mặt Quách sư phụ, nhưng y đâu có biết xem tướng, chẳng thấy có gì khác lạ: "Bán Tiên thầy đừng có hù dọa người khác cóđược hay không, sư ca của tôi đang yên đang lành ở đâu nhảy ra khí sắckhông tốt?"

Nhưng tâm trí Trương Bán Tiên đã lạc đi tận đằng nào, anh ta tự lẩmbẩm một mình: "Thực quái lạ, vừa mới yên lành như vậy, tại sao chỉ trong thoáng chốc ấn đường đã biến thành màu đen, mặt đầy sắc xui rủi..."

Đinh Mão hỏi: "Bán tiên thầy biết xem thời vận, tại sao lại khôngthấy trước được bản thân quẫn bách lâm vào tình trạng đạp xích lô chởgiấy bản vậy?"

Trương Bán Tiên trả lời: "Đinh gia, cậu có chỗ không biết rồi, thầytướng số chúng tôi, không một ai dám xem tướng cho bản thân. Cậu ngẫmlại mà xem, nếu như tôi đoán trước được sau giải phóng chính mình sẽphải đạp xích lô, cậu nói tôi còn có mặt mũi sống tới bây giờ đượckhông?"

Quách sư phụ cho rằng Trương Bán Tiên chỉ muốn tìm lại cảm giáctrước giải phòng, cho nên hùa theo hai người đùa vui một chút, cho nênkhông coi những lời nói đó là sự thật, bèn bảo giờ không còn sớm nữa, mọi người cũng nên về nhà nghỉ ngơi.

Trương Bán Tiên nghiêm mặt bảo: "Quách gia, tôi thực sự không có ýđùa vui với ông. Ông gặp vận rủi đến mức hiện cả lên mặt rồi, còn cótâm tư đi ngủ sao?"

Quách sư phụ đáp lại: "Bán Tiên thầy đừng làm tôi sợ, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!