Chương 6: (Vô Đề)

Đêm khuya, ánh nến mông lung.

Tiệc rượu trong Hầu phủ vẫn như lúc mới khai tràng, xa xa cách ba con phố vẫn còn có thể nghe đến tiếng chén chạm nhau leng keng, hoan thanh vô số. Tiểu tư già có trẻ có từ trong kho mang ra đủ loại pháo hoa to nhỏ, vội vã chuẩn bị nhóm lửa ngoài sân. Hỏa thụ ngân hoa, sáng rực cả bầu trời, sáng đến gương mặt Từ Khách Thu ánh một mảnh đỏ hồng.

Ninh Hoài Cảnh uống đã gần say, khoác vai người ta một phen, ngón tay chọc chọc vô má người ta mà cười không kiêng kỵ. Từ Khách Thu không khách khí mắng hắn một câu, trên môi bất giác cũng lộ ra ba phần tiếu ý.

Mọi người đều bận tìm vui, không ai chú ý tới những gì ẩn ở góc phía sau cây cột to kia. Đem thân tựa vào gần một chút, hai tay đều đặt cả lên vai người ta, Ninh Hoài Cảnh   chật vật muốn búng chóp mũi người ta một cái, nhưng đầu óc đã vựng vựng hồ hồ, hết lần này đến lần khác búng trật.

"Khách Thu a…" Mở miệng hơi thở toàn là mùi rượu.

Từ Khách Thu chun mũi né mặt ra chỗ khác, đưa tay đẩy hắn ra.

"Đi, muốn nghỉ thì tìm một chỗ mà ngồi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Còn muốn ta ôm ngươi đi sao?"

"Khách Thu a…." Lại một tiếng thở dài, hắn đã quyết tâm muốn tá tửu trang phong (mượn rượu tăng thêm can đảm), khuôn mặt ngốc ngốc hồ hồ đỏ hồng vì say, cả người dán chặt vào Từ Khách Thu. "Hảo, ngươi ôm ta đi."

Không khách khí đẩy người ta một cái, nhưng bọn ngốc say rượu mười tên như một, vừa đẩy ra được một chút đã lại dính chặt vào, muốn trốn cũng không biết chỗ nào mà trốn.

"Khách Thu a… Khách Thu…" Hắn thì thào, âm cuối ngân dài, tưởng như có thể kéo dài đến tận cùng trời cuối đất.

Lướt qua bờ vai của hắn là có thể thấy được khóe môi ẩn sau chén rượu của Giang Vãn Tiều hơi cong lên, con ngươi trong suốt ánh lên vẻ thú vị. Từ Khách Thu đột nhiên nghĩ hình như mình cũng uống nhiều lắm rồi, trên mặt thấy nóng nóng.

"Gọi cái gì mà gọi, muốn thì gọi Ngọc Phiêu Phiêu của ngươi đi! Cứ như quỷ khóc không bằng…"

Nam nhân đặt cằm lên bả vai Từ Khách Thu, thùy hạ mi mắt mà cười, hơi thở nong nóng đầy mùi rượu phả đều bên tai.

"Ta gọi nàng làm gì, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn ta một cái."

Giang Vãn Tiều vô thanh vô thức rời khỏi phòng. Phần đất trống ngoài phòng đang có ca múa, ti trúc thanh thanh, tiếng địch réo rắt du dương. Từ Khách Thu liếc mắt nhìn, các vũ cơ trang phục yêu nhiêu, thắt lưng uốn éo như xà, mặt mày ẩn tình, làn da tuyết trắng ẩn hiện sau lớp sa y phỉ thúy, ống tay áo phất phới như trăng non câu hạ.

Lời ca, tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng nháo… Giữa một rừng tạp thanh ầm ĩ, lời nói nhẹ nhàng phảng phất hơi rượu tưởng chừng có chút không thực.

"Ngươi thích nàng?"

"Ngươi nói xem?"

"Ninh Hoài Cảnh!" Có người nổi giận.

Ninh Hoài Cảnh hơi nâng đầu, môi chạm lên tóc mai, chạm vào vành tai, cười đến vô lại.

"Khách Thu, Khách Thu, Khách Thu… Khách Thu a…"

"…"

"Ngươi tức giận?"

"Phi!"

"Ha hả ha hả…" Ninh Hoài Cảnh say, ánh mắt mông lung, khóe môi còn dính chút rượu.

Cứ như vậy mà ôm người ta, hai má gần kề, có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của đối phương. Thanh âm ngoài phòng trở nên bé nhỏ, tưởng chừng tiêu tán mất, chỉ còn tiếng tim đập bên tai là rất rõ ràng, nhiệt ý trên mặt cũng theo đó mà tăng.

"Có lẽ…"

"Sao?"

"Có lẽ… Ta thích nàng."

"Ngu ngốc!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!