Chương 3: (Vô Đề)

Năm đó Hoài Tuyên thành thân, Ninh Hoài Cảnh cũng không đến học đường nữa. Lão Hầu gia luận võ thắng hơn nửa đời người cùng đứa con bướng bỉnh có thể so với ngựa hoang đến mười năm sau vẫn còn cứ cãi nhau, phu nhân Hầu gia chỉ biết bất đắc dĩ mà cười. Đúng vậy, Ninh Hoài Cảnh không ở học đường náo loạn, hắn là đi ra bên ngoài bước tường cao của học đường mà giương oai.

Uống rượu, bài bạc, quấy nhiễu tứ phương, phàm là mấy chuyện của bọn không cầu tiến ăn chơi trác táng phải làm, hắn không bỏ sót cái nào. Trong kinh dân chúng nhìn thấy xa xa có cả đám tiền hô hậu ủng liền biết là Hầu phủ Ninh Hoài Cảnh đang đến, chạy trốn như trốn sói. Trung Tĩnh Hầu phủ có quyền thế che trời cỡ nào cũng không lấn lát được mấy lời đồn tiểu Hầu gia ăn chơi đàng điếm, tụ tập phá phách.

Lão Hầu gia phạt hắn ở nhà cấm túc chừng một tháng. Hết kỳ hạn, Ninh Hoài Cảnh tựa như không có việc gì đủng đa đủng đỉnh ra khỏi cửa, người làm cha như lão Hầu gia chỉ còn biết giơ tay đầu hàng. Hắn quay đầu lại nói.

"Cha, cha có một Hoài Tuyên là đủ rồi, vì cái gì cứ bắt con cũng phải đỗ Trạng Nguyên? Cha bao nhiêu tuổi rồi? Nghĩ thực tế một chút đi."

Lão Hầu gia giận đến nửa ngày chưa hết.

Trên đời này người có trăm ngàn loại, mệnh có trăm triệu đường, có người từ nhỏ đã phải cơ cực, có người cả đời không thoát khỏi nghèo hèn, cũng có người chẳng cần động một ngón tay cũng có sẵn khuynh quốc chi tài cực thiên chi thế, vậy còn phải đọc nhiều sách như vậy làm chi cho mệt?

Ninh Hoài Cảnh chống cằm xem Giang Vãn Tiều học bài.

"Vãn Tiều, ngồi ở Xuân Phong Đắc Ý lâu đọc sách, ngươi là người duy nhất a. Bộ cẩm đường (cửa hàng vải) nhà ngươi còn có thể cho người nào khác được sao?"

Giang Vãn Tiều trên mặt có được ý cười khó thấy.

"Đọc nhiều một chút thế nào cũng có chuyện dùng."

"Đừng đế ý đến hắn, hắn chỉ muốn người ta vô năng giống hắn thôi." Từ Khách Thu ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn hắn, bên miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Ninh Hoài Cảnh liếc y một cái, rồi tiếp tục dây dưa với Giang Vãn Tiều đang siêng năng học bài, mở cái chụp đèn, nhè nhẹ thổi khí, ngọn nến bị thổi ngã trái ngã phải, lúc sáng lúc tối. Giang Vãn Tiều quáng mắt, đưa tay che, hắn nhân cơ ngồi đoạt quyển sách, vỗ bàn cười ha ha.

Giang Vãn Tiều không còn cách nào khác, lắc đầu trở lại bàn uống rượu.

Từ Khách Thu quay mặt sang hừ một tiếng, thấy trên người đau đau. Ninh Hoài Cảnh lấy hạt mơ ném y! Gương mặt vô song tuấn diễm của hắn có phần giống mẫu thân, dưới ánh nến chập chờn, trong mắt tựa như có muôn ngàn tinh tú từ trên trời hạ lạc.

Ninh Hoài Cảnh nhìn Từ Khách Thu, y luôn ngồi ở góc khuất mà ngọn nến chiếu không tới, gương mặt vẫn là trắng tuyết, thần sắc không rõ vui buồn, có lạnh lùng, có kiêu ngạo, có chút miễn cưỡng, cũng có chút phô trương thanh thế.

Từ Khách Thu trước mặt người khác không phải như vậy. Tiểu công tử nhà Trung Liệt Bá ai thấy cũng thích, tiểu công tử gặp ai cũng cười tủm tỉm, ngọt ngào gọi người ta, nói chuyện thân thiết nhiệt tình. Khi nói chuyện đôi con mắt khẽ chớp, khóe miệng vi câu, hơi hơi ngửa đầu, cực kỳ hồn nhiên.

Ninh Hoài Cảnh nhớ rõ lần duy nhất đến phủ Trung Liệt Bá tìm y, Từ gia không biết ý của hắn, đại công tử Vấn Thu, nhị công tử Hàn Thu, ngay cả cháu của Từ phu nhân đến ở nhờ cũng có mặt đầy đủ. Đợi cho Ninh Hoài Cảnh nói rõ ý muốn tìm ai, Trung Liệt Bá mới nhớ tới còn một tiểu công tử bị bỏ quên, nhưng nhất thời vẫn còn mờ mịt.

"Ai? Khách Thu nào?"

Từ phu nhân sắc mặt khó coi, ghé vào tai hắn nói vài câu. Trung Liệt Bá bừng tỉnh đại ngộ, người này nhật lý vạn ky (bận bịu đủ thứ chuyện), quên mất dưới gối vẫn còn có con trai, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ.

Ninh Hoài Cảnh lúc này mới hiểu được tiểu tư của mình nói "việc nhà người ta" là như thế nào.

Từ Khách Thu bị gọi ra gấp lại bất lộ thanh sắc, giữa lúc mọi người đang im lặng, bước thẳng tới chỗ Trung Liệt bá, cung kính hành lễ, cười hì hì kêu một tiếng "cha". Dưới bầu không khí nặng nề như thế y cũng có thể cười được sáng lạn như vậy. Rồi lại quay sang Từ phu nhân, thanh âm tựa như làm nũng gọi một tiếng "nương", nhận lấy điểm tâm Từ phu nhân đưa cho, hồn nhiên ăn không phát giác bên miệng dính chút mảnh vụn thức ăn, ngây ngô cười với mọi người, thần tình ngây thơ không hiểu thế sự, giống như một con mèo ngoan ngoãn được dưỡng béo tốt chỉ biết ôm cuộn len lăn lộn chơi đùa dưới đất.

Ninh Hoài Cảnh suýt tí nữa nghĩ Từ Khách Thu vừa lạnh lùng lại ngoan cường kia còn có một huynh đệ song sinh. Một đường theo y bước ra cửa, vẫn như còn đang lạc trong sương mù, chìm trong mộng ảo, cho đến khi Từ Khách Thu đột nhiên trừng mắt dọa người.

"Ngươi tới đây làm gì?"

Nhìn đến gương mặt không chút vẻ thân thiện nào trước mắt, Ninh Hoài Cảnh mới như bừng tỉnh, mèo hoang chính là mèo hoang, cho dù có đem móng vuốt giấu diếm cũng không che nổi một thân lệ khí (khí chất tàn bạo).

Từ gia đối đãi với y thế nào, Từ Khách Thu chưa bao giờ nói ra. Rõ ràng cùng học chung một học đường, nhưng chưa bao giờ thấy y đứng nói chuyện cùng hai ca ca mình. Ngay cả khi có Ninh Hoài Cảnh cùng Giang Vãn Tiều làm bạn với y, những bạn học khác vẫn như cũ, có rất ít người đến gần y. Trong mắt bọn con trưởng huyết thống cao quý kia, con vợ kế luôn đứng hàng đệ nhất hạ đẳng.

"Đó là Hoài Giác của Trung Viễn Hầu gia đi? Lại mặc một thân đồ mới, là vải len nhà Vãn Tiều thì phải?" Từ Khách Thu tựa vào cây cột bên hành lang, cười lạnh đáp lại những ánh nhìn xem thường, "Nghe nói vải len rất dễ cháy, cho một mồi lửa là bùng lên ngay."

Ninh Hoài Cảnh hiểu rõ y lại nghĩ đến mấy chuyện không đàng hoàng nữa rồi, tỷ như giở trò trên ghế, để bọn người đáng ghét kia ngồi xuống là ngã chỏng vó, hoặc chờ người ta viết sắp xong bài tiên sinh dặn, cố ý làm đổ nghiên mực lên khiến bao công sức bỏ sông bỏ bể, không thì bóp chết con chim quý Hoài Giác cố ý mang ra khoe mẽ, ném cho con cẩu Đại Uyên của Tiêu Phi ăn… Đến cuối cùng luôn là một màn ẩu đã, đem cả bọn đánh cho thật thảm, Từ Khách Thu cũng bị đánh đến khó coi.

Những lúc như vậy, Ninh Hoài Cảnh luôn vuốt tóc y như vuốt lông con mèo đang nổi giận.

"Bận tâm bọn chúng làm gì cho mệt? Chúng ta đi cưỡi ngựa đi."

Lúc kỵ mã, Từ Khách Thu luôn luôn dẫn đầu, một đường chạy tới cửa thành tựa như cuồng phong cuốn qua, đứa tới vô số tiếng kinh hô. Ninh Hoài Cảnh quất roi ngựa gắt gao phi cạnh y, quay sang có thể thấy khóe miệng y nhếch lên cao cao, toàn bộ hận ý đều tràn khỏi đuôi mày bay mất theo cơn gió. Từ Khách Thu trước mắt mới thực sự là đang cười, quần áo đỏ tươi như sắp hóa thành một đốm lửa, cháy rực khiến Ninh Hoài Cảnh bất chợt cảm thấy kinh hãi đến khó hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!