Qua thi hội sẽ bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đình vào mùa xuân năm sau. Mười năm gian khổ học hành, đây sẽ là cửa ải cuối cùng, thành – vượt trội hơn người, bại – không còn mặt mũi hồi hương. Văn nhược thư sinh tay trói gà không chặt lấy bút làm giáo, lấy giấy làm khiên, cũng giống như tướng quân vượt năm ải chém sáu tướng, dựng công danh trên máu và nước mắt, nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Đại tài tử Thôi gia dễ dàng đứng đầu bảng thi hội, rất đắc ý, chạy đến Xuân Phong Đắc Ý lâu nháo sự. Đồng phạm gây rối là Ninh Hoài Cảnh cũng bị lão Hầu gia lấy gia pháp ra phạt, đường đường một thiếu gia Hầu phủ lại ở trong thanh lâu mượn rượu làm càn, còn ra thể thống gì nữa!
Trong bốn người, chỉ có mỗi Từ Khách Thu là không bị phạt.
"Ta cũng muốn đến từ đường quỳ một cái. Đáng tiếc, ta nhận tổ tông, tổ tông không nhận ta." Y hiện giờ đã thông suốt, hoặc có lẽ đối với trên dưới Từ gia đã chết tâm, nên chỉ nhẹ nhàng nói một câu đó, rồi cũng không nhắc tới nữa. Chỉ đơn giản thừa dịp này mà thu liễm tính tình, siêng năng ôn luyện, mỗi ngày đều chỉ lui tới giữa học đường với thư phòng.
Thời gian quý hơn vàng bạc, từng khắc đều phải quý trọng, bởi vậy số lần hai người lén lút ở chung cũng ít đi.
Trong thư phòng yên tĩnh, Từ Khách Thu ngẩng đầu khỏi cuốn sách, nhìn thấy bên kia Ninh Hoài Cảnh đã chán nản gục đầu trên bàn ngủ mất từ lúc nào. Khuôn mặt hắn có nét giống vị phụ thân từng chinh chiến sa trường, ngũ quan lại giống mẫu thân đã từng làm chấn kinh thiên hạ, bộ dáng anh tuấn cực kỳ, ai cũng nói phúc khí của hắn vô cùng tốt.
Ngay cả khi ngủ khóe miệng của hắn cũng hơi nhếch lên, so với bộ dáng thường ngày phóng túng thì thiếu nửa phần ngạo khí, nhưng hơn một phần trẻ con. Kỳ thực… hắn cũng chẳng khác tiểu hài tử là bao a, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không lo lắng, tùy tiện mà cười, tự mình khoái hoạt.
Đầu ngón tay còn chưa kịp chỉa vào má người kia, đối phương đã tỉnh lại, há mồm cắn một cái, khóe môi vẫn là nhếch lên.
"Lần này không phải ta chọc ngươi nha."
"Đúng vậy, là ta chọc ngươi." Đầu ngón tay truyền đến một chút đau, một chút ngứa, Từ Khách Thu để mặc hắn cắn, ánh mắt dừng lại ở vết bớt hồng hồng do hắn áp mặt lên bàn ngủ mà lưu lại, cười khúc khích, "Mấy hôm nay bận rộn, không có… cùng ngươi ở chung."
Khẩu khí của y mang theo mấy phần áy náy, hiển nhiên biết rõ người đang dùng ánh mắt tựa cún con mà nhìn mình này, trong lòng cũng có ai oán.
Ninh Hoài Cảnh há miệng, đứng lên, sờ sờ đầu Từ Khách Thu.
"Nói ngốc nghếch cái gì đó? Ta đương nhiên muốn nhốt ngươi trong Xuân Phong Đắc Ý lâu mà ôm suốt mấy ngày mấy đêm, nhưng có thể ở đây bồi ngươi đọc sách, rồi cùng nhau về nhà cũng là tốt lắm rồi."
Từ Khách Thu nghe được có chút ngốc, Ninh Hoài Cảnh lắc đầu, búng nhẹ ngón tay lên mũi y một cái. "Ngốc!"
Cuối cùng cũng có thể dùng khẩu khí này mà nói với y một lần, tiểu Hầu gia trong lòng vui sướng không thôi.
Lúc về nhà đi ngang qua Xuân Phong Đắc Ý lâu, tú bà ăn vận nổi bậc ở trên lầu chải đầu, thấy hai người liền cười duyên.
"Tiểu Hầu gia nha, lên ngồi chút không? Gian phòng kia vẫn còn giữ lại cho ngươi a."
Một cái mị nhãn phóng xuống, người qua đường vội vàng rùng mình lui ba bước dài.
Ninh Hoài Cảnh phất tay với bà, quay người lại mang Từ Khách Thu quẹo vào một cái hẻm nhỏ, bàn tay đang nắm cổ tay thuận thế trượt xuống, trượt đến khi mười ngón gắt gao đan chặt vào nhau. Từ Khách Thu mờ mịt, Ninh Hoài Cảnh nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, tay càng siết chặt hơn.
Chiều tà hẻm nhỏ ít người qua lại, thật cẩn thận mà nắm lấy tay nhau, nhàn hạ bước từng bước dọc theo chân tường, hương vị ngọt ngào của trái cây chín bay qua đầu tường bồi hồi trước mũi, lơ đãng nhìn qua cửa sổ còn có thể bên kia tường là một tiểu viện, thu đến nhưng vẫn còn giữ được mấy phần xuân sắc. Lại quay đầu, mặt đối mặt, nhìn nhau cười. Dưới trời chiều đỏ rực, hai chiếc bóng trải dài.
Lại qua mấy ngày, khoảng thời gian ấm áp có thể ở cùng nhau như thế cũng chỉ có một đoạn lộ trình lúc hoàng hôn hôm đó.
Ninh Hoài Tuyên muốn nạp thiếp.
Này thật vừa vặn tạo một cơ hội cho Ninh Hoài Cảnh suốt ngày nhàn sự học tập làm việc. Lão Hầu gia liền bắt hắn theo mấy vị tổng quản lo liệu sự tình, đi đi lại lại, bận tới đầu tắt mặt tối.
Ninh đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân thành thân đã ba năm mà còn chưa có nhi tử. Mắt thấy mấy nhà khác trong dòng họ cứ trưởng tôn (cháu đích tôn), huyền tôn (cháu cố), thế tôn (cháu chắt) đầy cả ra, lão Hầu gia hâm mộ đến đố kỵ, vài lần ngầm ám chỉ, đôi vợ chồng nhỏ ngoài miệng đáp ứng, nhưng tôn tử trắng trắng mập mập lại mãi chẳng thấy ra đời.
Lão gia cùng lão phu nhân một phen bàn bạc, gọi Hoài Tuyên cùng Tĩnh Dung đến trước mặt, nói.
"Không bằng… nạp một tiểu thiếp đi."
Ninh Hoài Cảnh ngẩn người… Nhìn sang Hoài Tuyên, Hoài Tuyên cũng là ngẩn người… Nhìn đến Tĩnh Dung, đại thiếu phu nhân vẻ mặt vẫn tĩnh lặng như nước hồ thu.
"Đành phải nhờ cha mẹ làm chủ."
Xoay người, khom lưng, quỳ gối, tựa như mây trôi nước chảy, đoan trang thanh tao lịch sự đến không nói nên lời.
Vợ chồng lão Hầu gia đỏ mặt, nắm tay nàng thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!