Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên
Edit + beta: Ain Takei
Tiếng nhạc của tế điển được tấu vang ở phía xa.
Rốt cuộc, sự kích thích rất nhỏ này đã làm đại não giống như chết lặng thức tỉnh, thân thể cơ hồ đã giống như con rối không có sự sống đột nhiên ý thức được sự tồn tại của chính mình.
Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi thứ trong ba ngày vừa qua dù nàng sinh hoạt hay ăn uống ngủ nghỉ đều giống như đang ở giữa cảnh trong mơ bị tua nhỏ xuất hiện trong đầu, so với hiện thực như cách một lớp pha lê dày nặng.
Cô gái ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thang nơi gấp khúc của hành lang, trên người còn mặc bộ yukata tinh xảo chuẩn bị riêng vì lễ tế điển, nhưng mà nàng nghĩ lại cảnh không lâu trước đây khi nàng vẫy tay tạm biệt các bằng hữu để các nàng đi trước, nụ cười tươi trên mặt chắc chắn so với khóc còn khó coi hơn rất nhiều.
Ở thời điểm nghe được kế hoạch phóng hỏa nơi này, nàng không nói rõ được cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là khủng hoảng tột độ hay cảm thấy may mắn bí ẩn.
Mang theo loại cảm giác mâu thuẫn kì dị này, nàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Dazai.
Còn chưa kịp thông báo họ tên, thanh âm mềm nhẹ của Dazai đã vang lên:
Vào đi.
Vì thế nàng cùng thanh niên ngồi chính tọa(*) ở bên sườn của chiếc bàn con.
Căn phòng trước sau như một mà âm u, chiếc màn the rắn chắc đem những nơi mà ánh mặt trời có thể chiếu vào đều che kín đến cặn kẽ, cho dù hiện tại đã là ban đêm, Dazai cũng không méo những chiếc mành đó ra.
(*) Ngồi Seiza
- chính tọa: kiểu ngồi truyền thống của Nhật Bản, nôm na là ngồi quỳ, nhưng lưng thẳng tắp ấy.
Nàng ý thức được bản thân đã an tĩnh mà quan sát hoàn cảnh xung quanh thật lâu, đây là một việc cực kì thất lễ.
Nhưng Dazai giống như khá tò mò mà nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không có biểu lộ sự bất mãn hay nhắc nhở nàng mở miệng nói chuyện.
Không, cũng không thể gọi là tò mò.
Nàng cảm thấy chính mình đã bị ánh mắt có thể hiểu rõ tất cả mọi thứ hoàn toàn phân tích rõ ràng.
Con quỷ ngồi đối diện chỉ đang đánh giá nàng, cũng dựa theo tình huống mà bắt chước cảm xúc tò mò.
Mà một khi ý thức được điểm này, hành động của Dazai ở trong mắt nàng cũng chỉ còn lại sự đáng sợ.
"Ngươi nghĩ bản thân mình muốn cái gì?" Khi nàng ý thức được bản thân đã đem suy nghĩ trong lòng nói thẳng ra thì cũng đã muộn, vì thế chỉ có thể cường lực ngăn trở bản thân muốn đưa tay che khuất miệng, kinh hô hoặc cảm xúc hối hận khi đã nhất thời lỡ miệng.
Nhưng mà nàng thấy con ngươi của Dazai lập tức hắc trầm, hơn nữa chợt ý thức được vấn đề này đối với bản thân mình cũng không quan trọng lắm —— không hẳn là nàng để ý Dazai muốn cái gì.
Bởi vì việc đó cũng không có quan hệ với nàng.
Mà cái loại vấn đề không cần phải trả lời này, đương nhiên chỉ có thể dùng một cái vấn đề không có ý nghĩa khác đến để trả lời.
"Vậy bản thân ngươi muốn cái gì?" Dazai hỏi ngược lại.
Ngữ khí của anh lại không thật sự giống như đang biểu đạt sự nghi vấn, nhịp điệu nhẹ nhàng ở cuối câu khiến anh đối vố chuyện này có vẻ hoàn toàn không có hứng thú.
Là bởi vì không có quan hệ cho nên không thấy thú vị, hay vẫn là vì đã sớm hiểu rõ chân tướng?
Khi con ngươi của anh nhìn thẳng vào cô gái ở trước mặt mình, trong lòng nàng liền sinh ra sự sợ hãi vô tận —— nhưng mà sự sợ hãi kia đến từ nơi nào? Cái thứ khiến cho toàn thân nàng đều run nhè nhẹ thật sự chỉ là vì sợ hãi thôi sao?
"Ta có nên cảm thấy cực kì kinh ngạc không? Ngươi không có nghi vấn với việc tài liệu đốt lửa đến từ nơi nào, cũng không có dò hỏi thời cơ xuống tay." Thanh niên nhẹ giọng nói, ngữ điệu bằng phẳng như đang đọc câu chuyện kể trước khi đi ngủ.
Tâm tình bức thiết muốn rời đi, trừ bỏ việc muốn thoát khỏi thanh niên trước mặt giống như trời sinh đã thích hợp ngồi trong bóng đêm, so với giáo chủ càng đáng sợ hơn vài phần, còn có nguyên nhân gì khác nữa đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!