Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên
Edit + beta: Ain Takei
Đêm hôm trước.
Chào buổi tối, Thanh niên sửa sang một chút băng vải trên cổ tay trong đêm đen, nở nụ cười hỏi thăm,
"Tại sao trễ thế này rồi mà vẫn còn ở nơi này nha?"
Nam nhân ngẩng đầu, tùy ý liếc nhìn anh, có lẽ đem anh coi như tín đồ mới đến, tiếp tục lật người đi sờ soạng bụi đất để tìm bình rượu đánh rơi.
Dazai bỗng nhiên thu liễm lại nụ cười quá mức giống với nụ cười của con người, hơi hơi khom lưng, ghé sát vào người nam nhân tràn đầy mùi rượu này.
Cho dù đang ở trong ban đêm tối tăm, anh cũng có thể nhìn rõ trong khoảnh khắc đối diện kia, thứ chứa đựng trong mắt nam nhân này tuyệt đối không phải là mơ màng mà người say rượu đến hồ đồ sở hữu.
Đó là một đôi mắt thanh minh đến mức sắc bén như thế nào nha.
Dazai đoạt lấy vại rượu ngay khi người đàn ông kia vừa bắt được, đem tất cả chất lỏng trong đó đổ xuống dưới đất.
Chất rượu vẩn đục cũng không có mùi rượu gay gắt kích thích mũi như trong tưởng tượng.
Cho dù anh không ham mê uống rượu, làm việc tại Mafia Cảng không có khả năng không tiếp xúc qua với rượu ngon.
Càng không nói đến sự thật là việc anh thường đi với Nakahara Chuuya
- cái người coi rượu vang đỏ như mạng
- từng là cộng sự của anh để đi đến quán bar Lupin để thu thập rượu vang.
Trong rượu này có trộn không ít phân lượng nước lọc, cho nên dù uống nhiều hơn nữa cũng rất khó thật sự uống say.
Dazai từng bị đối thủ gọi là ác ma có thể hiểu rõ lòng người, cái đánh giá này cũng không phải là không có đạo lý.
"Con gái của ngươi đã chết."
Dazai thưởng thức quả cầu nhung mềm mềm trước ngực haori của mình, đem đại bộ phận lực chú ý đặt trên lông xù xù màu trắng —— cái màu trắng này làm anh nhớ đến mũ của con người Nga tốt bụng nào đó.
(*) This is cục bông xù xù trước ngực:
Nhưng mà hiện tại việc anh đang là bây giờ, ở Yokohama cũng có thể được gọi là con người tốt bụng đi.
Người hảo tâm Dazai Osamu nhẹ nhàng mà tránh khỏi công kích của người đàn ông giống như bị điên mà nhào đến, nhìn đối phương vấp ngã gục ở trong bùn đất.
Anh xoay người, ngồi xổm trước mặt nam nhân.
"Dựa theo cách nói của Douma - kun, đi trước cực lạc. Ngươi không cho rằng đó là chuyện tốt sao?" Dazai nhìn chằm chằm hắn, cười hỏi.
Bọn họ trầm mặc thật lâu, bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi cũng giống như hắn —— đều là một loại đồ vật." Ánh mắt cừu hận của nam nhân tập trung ở trên người anh, xé rách lớp vỏ ngụy trang làm con ma men, lộ ra thần sắc thanh minh của kẻ tùy thời đều có thể báo thù.
"Sau chính ngọ ba ngày nữa, ở thiên điện."
Dazai vỗ vỗ bụi đất vốn dĩ không hề tồn tại ở trên đầu gối, một lần nữa đứng dậy.
"Tại sao ta phải đến đó?" Người đàn ông hỏi, hắn đã sớm lâm vào tuyệt vọng, bởi vậy cho dù là hỏi lại trong giọng cũng mang theo ý vị lạnh lẽo.
"Không phải ngươi muốn kết thúc tất cả mọi việc sao?" Dazai với gương mặt không có biểu tình hỏi, ánh mắt của anh nhìn lướt qua người đàn ông như nhìn một vật thể không có sự sống, ngữ khí bình đạm đến mức làm người khác nghe ra được một chuyện anh ta cũng không có tình cảm của nhân loại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!