Chương 26: (Vô Đề)

***

Chờ tới khi tôi quay về, cậu ấy vẫn đang nôn, không chỉ nôn, hình như tôi còn nghe thấy cả tiếng khóc nữa.

– Tôi tưởng rằng cậu nói không uống được rượu là đang khiêm tốn.

Vào lúc hoàng hôn ngày hạ, dưới làn gió nhẹ nhàng thoải mái ùa qua, trong tiếng nhạc "Thời đại vẫy gọi", tôi bắt đầu tập thể dục theo đài.

Uống tới mức buồn tôi, chuyện này khá khiếm nhã, hơn nữa nghĩ tới còn hơi bẩn.

Tất nhiên với điều kiện tiên quyết người đàn ông kia cũng gay.

Tôi đặt mấy thứ không biết rốt cuộc có giải được rượu không xuống sofa, bóc kẹo nhét vào miệng cậu ấy.

Nhưng tôi không thể không nói, cậu ấy làm chuyện nghe có vẻ bẩn bẩn này lại khiến người ta thấy đáng thương.

Tôi cắn một miếng, chiếc mũ của "người tuyết nhỏ" có vị chocolate thoang thoảng, cũng khá ngon.

Cậu ấy nói cậu ấy buồn nôn, tôi bèn đỡ cậu ấy đi vào nhà vệ sinh.

Cảm giác say rượu rất tồi tệ, tồi tệ đến mức có thể hình thành bóng ma tâm lý nghiêm trọng với người ta.

Tự dưng tôi nhận ra mình làm vậy không được.

May sao nhà chúng tôi có bố cục giống nhau, tôi không gặp khó khăn gì nhiều với việc tìm kiếm phòng vệ sinh trong nhà cậu ấy cả.

Tôi hiểu.

Nói thế này nhé, cậu ấy là một người rất biết cách hạn chế bản thân, bởi vì cậu ấy phải nhẫn nhịn đến khi vào trong phòng vệ sinh và đẩy tôi ra ngoài thì mới nôn.

Giây phút ánh sáng đầu tiên, thôi được rồi, tôi không biết là tia sáng thứ bao nhiêu chiếu vào, tôi bị chó liếm mặt đánh thức.

Mắt cậu ấy vốn dĩ không lớn, mặc dù không phải kiểu mắt to như mắt chuông đồng, nhưng rất đẹp. Song giờ phút này mắt cậu ấy vừa sưng vừa đỏ, chẳng khác nào bị ong mật đốt, cố gắng lắm cũng không mở to được mắt ra.

Có năng lực tự kiểm soát, hơn nữa khi say rồi vẫn phải giữ thể diện.

– Chào buổi sáng, cậu thấy sao rồi?

Tôi đứng bên cửa đợi cậu ấy, nghe thấy âm thanh vọng ra, tôi quay đầu nhìn rồi bước tới phòng khách, rót cốc nước mang vào cho cậu ấy.

Hết chương 30

Chờ tới khi tôi quay về, cậu ấy vẫn đang nôn, không chỉ nôn, hình như tôi còn nghe thấy cả tiếng khóc nữa.

Vào giờ phút này, tôi bỗng nhớ ra có lẽ cậu ấy là một người mất khứu giác.

Cậu ấy nhìn tôi như nhìn thấy ma quỷ, sau đó nuốt thẳng viên kẹo đang ngậm vào bụng.

Bên cạnh sofa có vắt một tấm chăn nhung, tôi cầm qua đắp lên người cậu ấy.

Cậu ấy thực sự khóc rất khỏe.

Tôi đã vượt qua một ngày không có thư tình của Hạ Thanh Hòa bằng cách lướt Weibo.

Đợi cậu ấy ra ngoài, bàn tay cầm cốc nước của tôi cũng mỏi nhừ. Cậu ấy đỏ mặt, biểu cảm hoảng hốt, mắt rưng rưng, nước mắt còn vương trên mi.

Nếu nhất định phải định nghĩa con người này, vậy thì dùng từ "dịu dàng" là chính xác nhất.

Cậu ấy nói cậu ấy buồn nôn, tôi bèn đỡ cậu ấy đi vào nhà vệ sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!