Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Về đến nhà, Nguyễn Tư Nhàn đứng ở trước gương thật lâu.
Sao lại không nhớ ra cô chứ?
Gương mặt này của cô rất phổ biến sao?
Không có khả năng mà
Suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra, Nguyễn Tư Nhàn chỉ có thể đổ lỗi cho Phó Minh Dư nhật lý vạn cơ(1), não phải làm quá nhiêu việc, cho nên não bộ mới thoái hóa trước tuổi giống như ông già vậy, nên phải làm người tốt bụng đối xử tốt với anh ta.
(1)nhật lý vạn cơ: tương tự câu trăm công ngàn việc.
Nguyễn Tư Nhàn tốt bụng quyết định đi vận động để đổ mồ hôi một chút. Không có tức giận gì mà vận động không giải quyết được, nếu như không thể, đó chính là vận động không đủ.
Trong tiểu khu Nguyễn Tư Nhàn mới thuê có một phòng tập thể dục rất tốt, coi như là phúc lợi dành cho người ở đây, không mở ra cho người ngoài, cho nên người cũng không nhiều, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô đi, khu dụng cụ để tập cũng chỉ có rất ít người.
Thấy khăn lông sạch sẽ và nước khoáng, còn có huấn luyện viên riêng rất có trách nhiệm đi đến giới thiệu, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy tiền này của mình dùng thật đáng giá.
Trong phòng tập rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng nhạc sôi động từ trong phòng tập nhảy truyền ra. Nguyễn Tư Nhàn theo nhịp điệu âm nhạc này, từ từ tập luyện.
Cho đến lúc một giọng nam chen ngang vào.
"Người đẹp, add Wechat đi."
Trước mắt xuất hiện một đôi giày chạy bộ. lúc đưa mắt lên, nhìn thấy một người đàn ông khoảng chừng 27-28 tuổi đang cười híp mắt nhìn cô, trong tay cũng không cầm điện thoại di động.
Ý từ chối trong mắt của Nguyễn Tư Nhàn hiện lên quá rõ ràng, nhưng người đàn ông lại cười lên, đưa tay vỗ một cái lên máy luyện tập lực tay.
"Khá lắm đấy! Quả nhiên là phi công, máy tập lực tay này không phải người bình thường có thể tập được."
Nguyễn Tư Nhàn nhíu mày.
Anh ta là ai vậy?
Người đàn ông xoay người, mắt nhìn Nguyễn Tư Nhàn, đưa tay ra: "Yến An, Yến trong yến tịch, An trong an toàn."
Yến An?
Nguyễn Tư Nhàn liếc nhìn qua anh ta một cái.
Mặc dù người này nhìn cà lơ phất phơ, nhưng người bình thường cũng không dám mang cái tên này đi ra ngoài rêu rao.
"Chào tổng giám đốc Yến!" đồng thời lúc cô bắt tay Yến An, hỏi, "Sao anh lại nhận ra tôi?"
"Tôi không phải đã xem qua hình của cô sao? Lúc cô mới vừa đi vào tôi liền chú ý tới, đang nghĩ làm gì có chuyện trùng hợp như thế."
Yến An dựa người vào máy tập lực tay, dáng vẻ nhìn thật thoải mái.
Loading...
Anh ta liếc nhìn cánh tay Nguyễn Tư Nhàn một cái, lại nói, "Nhưng mà tôi nhì thấy cô tập cái này liền có thể xác định được."
"Thế à…"
Có người mặc dù trên người mặc quần áo đắt tiền, nhưng trời sinh lại mang theo một sự thân thiện, dễ thấy được Yến An chính là người như thế. Nhìn thì không đứng đắn, nhưng lại không phải là một người kiêu ngạo, Nguyễn Tư Nhàn bất tri bất giác đã cùng anh ta trò chuyện rất nhiều, biết được anh ta cũng ở nơi này, hôm nay mới từ trụ sở chính của Bắc Hàng trở về, khó có được khi nghỉ ngơi, nên đến đây vận động một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!