Yến An lại tốn vài giây cộng thêm hoàn cảnh mới hiểu được Trịnh Ấu An có ý gì.
Im lặng, im lặng rất lâu.
Sau khi im lặng thì bộc phát lên.
Yến An xoay người đè lên, Trịnh Ấu An giật mình hoảng sợ, vung tay chắn anh lại, cánh tay lại bị bắt lấy ấn lên trên đỉnh đầu.
"Trịnh Ấu An!"
Từng câu từng chữ anh nói đều nghiến răng nghiến lợi, ngập tràn lửa giận không có chỗ phát tiết. Chỉ có thể lộ ra một ít từ trong lời nói.
"Em có biết những lời em vừa nói chính là đang tìm……"
Anh không có cách nào nói ra chữ còn lại với Trịnh Ấu An.
Nhưng Trịnh Ấu An lại hiểu ngầm được.
"Anh buông em ra!" Trịnh Ấu An giãy giụa một chút, tay không thoát được.
"Anh muốn làm gì đấy! Anh muốn, nếu anh muốn đây chính là cưỡng ép trong hôn nhân."
"Em cũng biết chúng ta là quan hệ gì sao?"
Yến An buông cổ tay cô ra.
Màn đêm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở bất ổn của hai người.
Có việc có lần đầu tiên, thì sau này xảy ra cái gì cũng là thuận lý thành chương.
Huống chi hai người vẫn là vợ chồng, có giấy tờ chứng thực, hợp lý đến không thể hợp lý hơn.
Hơn nữa cuộc hôn nhân này, Trịnh Ấu An biết bản thân chính là bên "Trèo cao".
Cô nghiêng nghiêng đầu, nói: "Vậy đến đây đi. Nhưng em đang bị bệnh nên giọng nói có thể nghe không được ổn lắm."
Yến An: "……"
"Trịnh Ấu An có phải em ném não ở Châu Phi không mang về rồi không?"
Yến An bỏ tay cô ra, nằm về bên kia một lát, thở dài.
"Tôi là con người, không phải cầm thú mà người bị bệnh cũng ra tay được."
Trịnh Ấu An bọc mình kín mít trong chăn đưa lưng về phía anh. Rất lâu sau đó, "ồ" một tiếng.
Vài giây sau, hai người lại không nói chuyện.
Nhưng ở ngay lúc Trịnh Ấu An đang cân nhắc có nên đổi phòng ngủ khác hay không. Cô cảm giác được độ ấm bên cạnh đang tiến gần đến. Sau đó, Yến An nắm lấy cổ tay cô thêm lần nữa, nhẹ nhàng vuốt ve một lát, đột nhiên bắt đầu sờ đến quai xương xanh của cô…… Sau đó hướng dần lên trên cổ……
Tuy cả người Trịnh Ấu An bắt đầu rùng mình, nhưng cô không nhúc nhích, cũng không phản kháng, chỉ là lẳng lặng nói: "Anh vẫn quyết định không làm người sao?"
Động tác đột nhiên dừng lại, Yến An giống như đang cực lực kèm nén cơn giận mà thở dài một hơi.
"Trịnh Ấu An ——"
Anh nhắm mắt: "Rời giường, đi bệnh viện. Em bị sốt rồi."
Vừa nãy khi Yến An nằm ở bên cạnh bình tĩnh lại mới nhớ đến, lúc anh bắt lấy cánh tay của Trịnh Ấu An, cảm nhận được nhiệt độ không thích hợp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!