Nếu không phải đột nhiên bị bệnh, Trịnh Ấu An cũng sẽ không về nước trước.
Cô trở về rất gấp, không nói cho bất kì người nào, chỉ có trợ lí bên cạnh. Mà cô đi ra ngoài là cứ như người đang dọn nhà, túi lớn túi nhỏ chất thành hai chiếc xe đẩy. Trợ lý Bùi Thanh bận không hết việc, cô ấy nắm tay cầm, một đường đi ra ngoài sân bay, sau khi tài xế đến đón giúp đỡ cô ấy mới nhẹ nhàng thở ra.
Đèn đuốc ở sân bay vào 3h sáng vẫn sáng trưng, Trịnh Ấu An ngồi trên xe, cánh tay nhức đến nâng không nổi, đeo bịt mắt lên chuẩn bị ngủ tiếp.
Bùi Thanh đưa thuốc đến, mở chai nước khoáng ra, nói: "An An, uống thuốc đi."
Trịnh Ấu An mỏi tay, không nâng lên nổi, không lên tiếng trực tiếp há miệng.
Bùi Thanh đút thuốc cho cô, cũng dặn dò nói: "Tự mình nuốt đấy, cái này em không thể giúp được chị."
Trịnh Ấu An không nói chuyện. Qua một lúc lâu, Bùi Thanh mới thấy cổ họng cô giật giật.
Sau khi xe lái khỏi sân bay, tài xế quay đầu lại hỏi: "Đi đâu thế?"
Trịnh Ấu An nhắm hai mắt, không có sức lực nói: "Bây giờ mấy giờ rồi?"
"4h."
"4h à…… Đi Bác Thúy Thiên Thần đi."
Bác Thúy Thiên Thần là nói một căn hộ mà Trịnh Thái Sơ đã tặng cho cô làm quà cưới năm đó.
Ngay từ đầu Trịnh Ấu An còn không hiểu tại sao lại tặng cho cô một căn chung cư ở ngoại thành như thế. Cuộc sống kết hôn một năm này khiến cho cô hiểu rõ ý nghĩ sâu xa đó.
"Khoan đã." Bùi Thanh nhìn di động, nói: "Lò sưởi ở Bác Thúy Thiên Thần bên kia bị hỏng rồi. Bên văn phòng bất động sản hôm qua mới nhắn tin cho em, nói trưa nay mới cho người đến sửa."
Tài xế dẫm phanh lại, trong xe yên tĩnh vài giây.
"An An? An An?"
Bùi Thanh lay lay cánh tay Trịnh Ấu An.
"Ngủ rồi?"
"Hửm……?" Trịnh Ấu An mơ mơ màng màng mà ngáp một cái, "Ừm. Nghe thấy rồi! Vậy đến nhà ba mẹ đi."
Tài xế dẫm chân ga, phía sau lại từ từ truyền đến một giọng nói.
"Bỏ đi, không quấy rầy họ."
"Vậy……?"
Tài xế chậm rãi ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu.
Bùi Thanh dương dương tay: "Đến Hồng Chiếu Loan đi."
Biệt thự ở bên Hồng Chiếu Loan kia mới là nhà tân hôn của cô và Yến An.
Nhưng số lần cô ở chỉ đến trên đầu ngón tay.
Có lẽ Yến An cũng thế.
Rạng sáng 5 giờ đúng là thời điểm tối nhất trong một ngày.
Chiếc xe thương vụ màu đen ở dưới sự chiếu sáng của ánh đèn đường chậm rãi dừng lại. Một nam một nữ xuống xe mở cốp xe ra, động tác thật cẩn thận không phát ra một chút âm thanh, thoạt nhìn như là đang đi trộm đồ.
"Trước đừng dọn." Trịnh Ấu An nói: "Đem đồ dùng hằng ngày cho chị là được, mọi người về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đem đồ đạc đưa đến Bác Thúy Thiên Thần rồi đến đón tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!