Chương 45: Hôn Một Cái

Edit: Shun An

Beta: Be Lười

Chỉ có một người là em.

Nguyễn Tư Nhàn nhìn chằm chằm những lời này nhìn thật lâu, cảm giác trong lòng có một luồng nhiệt nóng rực đang trướng lên, căng đến ngực bực bội.

Người đàn ông này nói chuyện thẳng thừng mắt cũng không nháy một cái.

Đương nhiên Nguyễn Tư Nhàn cũng không biết lúc anh nhắn tin này có phải thật sự là một chút dao động cũng không có hay không.

Cô đứng hình trong chốc lát, người của đội bay đã đi xa, chỉ còn mình cô ở lại đại sảnh.

Ngón tay ở trên màn hình nhẹ gõ trong chốc lát, Nguyễn Tư Nhàn đánh mấy chữ.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Ăn cơm chiều không?

Trong nháy mắt gửi đi, Nguyễn Tư Nhàn hơi khẩn trương.

Hai ngày này cô và Phó Minh Dư không gặp nhau, cũng không nói chuyện, cô cảm thấy giữ hai người mơ hồ có loại cảm giác "Chiến tranh lạnh".

Nhưng mà bây giờ xem như là cô chủ động đi cầu hoà đi?

Nguyễn Tư Nhàn đợi nửa phút, lại gửi qua thêm một tin nhắn khác.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Tổng giám đốc Phó?

Không chờ đến Phó Minh Dư đáp lại, ngược lại là một tin nhắn của Đổng Nhàn gửi đến: Nguyễn Nguyễn, tiếp điện thoại, có việc gấp.

Sau khi nhận được tin nhắn chưa đến một phút, Đổng Nhàn liền gọi điện thoại lại.

Nhìn thấy thông báo trên màn hình không phải là Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn có chút mất mát nho nhỏ. Lúc nhận điện thoại, giọng điệu cũng có chút bất đắc dĩ.

"Sao thế ạ?"

Đổng Nhàn: "Dì con bị bệnh, mới là phẫu thuật xong, con đến thăm đi?"

Nguyễn Tư Nhàn giơ tay nhìn thời gian: "Ở đâu ạ?"

"Bệnh viện Thị Tam."

Dì của Nguyễn Tư Nhàn là em gái của Đổng Nhàn tên Đổng Tĩnh.

Vốn là một chủ nhiệm lo về việc tuyển sinh ở trường tiểu học. Sau đó, khi Đổng Nhàn tái hôn rồi, bà cũng xin nghỉ việc ở tiểu học, đi đến khách sạn tập đoàn nhà họTrịnh làm việc.

Trước kia Đổng Tĩnh ở chỗ tuyển sinh làm đến đâu vào đó. Nhưng dù sao cũng là miếu nhỏ, chờ đến lúc bà đi đến một sân trời lớn hơn thì thực lực chân chính mới được thể hiện ra, làm đến hô mưa gọi gió.

Lúc Nguyễn Tư Nhàn đến bệnh viện Thị Tam đã là 7h tối, mùa thu hôm qua sớm, không khí náo nhiệt tại bệnh viện không hợp lắm với không khí yên tĩnh của ban đêm.

Nguyễn Tư Nhàn căn cứ chỉ dẫn đi đến phòng bệnh nhân khoa tim ngoại, Đổng Nhàn ở cửa phòng bệnh chờ cô.

Tính đến nay hai người đã mấy năm không gặp, trong khoảnh khắc trông thấy Nguyễn Tư Nhàn mặc đồng phục đi đến, đôi mắt Đổng Nhàn hơi chua xót.

Lúc nhìn cô đi đến, bước chân cũng có chút phù phiếm.

"Nguyễn Nguyễn……"

Bà còn muốn nói gì, lại bị Nguyễn Tư Nhàn cắt ngang nói thẳng vào chủ đề chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!