Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Lúc này xe đang dừng ở ngay khu dân cư ven đường, người đi đường không nhiều lắm, khắp nơi an tĩnh mà chỉ có tiếng còi xe hơi.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn bóng dáng Phó Minh Dư, lẻ loi mà đứng ở nơi đó, trong miệng ngậm điếu thuốc, bật lửa "Kít" một chút có ánh lửa lóe lên, anh nghiêng đầu châm lửa, khói trắng lượn lờ bay lên ở trước mặt anh.
Ở lúc cô đang nghi ngờ, Phó Minh Dư quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt đối diện, rất nhanh đã dời đi như không có việc gì.
???
Nguyễn Tư Nhàn tựa vào cửa sổ, cả đầu đều là dấu chấm hỏi.
Tên đàn ông chó này sao thế?
Tôi nhận cuộc điện thoại này thì sao? Ở đâu lòi ra tính khí không giải thích được thế?
Cùng lúc, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Nguyễn Tư Nhàn theo bản năng lại muốn tắt, may mắn là cô liếc nhìn một cái, là ngân hàng gọi đến.
Là nhân viên tiêu thụ quản lí tài sản sản phẩm, Nguyễn Tư Nhàn hàn huyên hai câu không có hứng thú gì, tìm đại một cái cớ rồi ngắt máy.
Đồng thời, Phó Minh Dư quay đầu lại, điếu thuốc ở giữa ngón trỏ và ngón giữa đã rít được một nửa.
Nguyễn Tư Nhàn cảm giác anh có chuyện muốn nói, vì thế hạ cửa sổ xe xuống.
Chỉ là hai người nhìn nhau rất lâu, lại không ai mở miệng.
Chờ đến điếu thuốc kia chậm đốt đến gần cuối, Phó Minh Dư mới dập tắt, xoay người lên xe.
Lúc đang cài đai an toàn, anh mở miệng hỏi: "Nhanh như vậy nói xong rồi?"
Cô và nhân viên tiêu thụ đẩy mạnh quản lý tài sản có cái gì mà trò chuyện chứ?
Hôm nay Nguyễn Tư Nhàn bị sự lạnh nhạt khó hiểu chán ghét của anh đủ rồi, không muốn nhịn nữa.
Dù sao anh cũng không để ý tôi, tôi đây cũng không phiền anh.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tư Nhàn muốn xuống xe, nhưng lúc tay chạm đến đai an toàn, trong đầu đột nhiên nảy lên một ý nghĩ.
Cô ngẩng đầu tỉ mỉ mà đánh giá anh, ý nghĩ trong đầu dần dần hình thành, trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười nhợt nhạt.
Khó trách cả người anh hôm nay có gì đó không đúng, anh thế này không phải là ghen rồi đi?
Trong xe này thật chua đấy!
Trong xe một người trầm mặt, một người khác lại giống như không có việc gì mà cười, đối lập quá rõ ràng, áp suất kia thoáng một cái càng trở nên khó chịu hơn.
Phó Minh Dư chậm rãi khởi động ô tô, chạy đến trên đường trống trải, đuôi mày khẽ nâng, ánh mắt nhìn cây đèn giao thông đang bật đèn đỏ, tựa như không chút để ý mà nói: "Trò chuyện gì mà vui vẻ đến như thế?"
Vui vẻ chứ.
Nhìn anh ghen trông rất vui nha.
Khóe miệng của Nguyễn Tư Nhàn sắp kéo đến tận lỗ tai, sợ người bên cạnh nhìn ra được ý cười của cô mà thẹn quá hóa giận sẽ giết người diệt khẩu, vì thế khom lưng, đôi tay che mặt lại.
Nhưng mặc dù như vậy, ý cười của cô vẫn lan tràn ra từ các khe ngón tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!