Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Ánh đèn trên đỉnh đầu đánh lên đến sáng sủa, chiếu vào sắc mặt trắng bệch của một vài người đang ngồi.
Cho đến lúc này, mọi người mới phản ứng lại, liên tiếp mặt đối mặt nhìn nhau mà đứng lên.
Giang Tử Duyệt còn thất thần, lại bị Nhạc Thần kéo lên, cô lảo đảo một chút, tay chống ở trên bàn, mặt như màu đất, đôi môi cũng chậm rãi mất đi màu máu.
Bên ngoài phòng bao ầm ĩ đến khác thường, tiếng người ồn ào, mùi thức ăn, mùi rượu lả lướt quanh quẩn, làm cho không khí yên lặng ở trong ghế lô càng khiến cho người ta hít thở không thông.
Qua một lúc lâu, không ai nói chuyện, ngay cả một tiếng chà xát quần áo cũng không có.
Trong tay Lâm Hoằng Tế còn đang cầm ly rượu dở dang, hai cánh môi cứ đóng mở, sau một lúc lâu, nặng ra hai chữ: "Tổng giám đốc Phó……"
Phó Minh Dư vốn đang cúi người dựa vào trước mặt Nguyễn Tư Nhàn, một tay chống cái bàn, nghe thấy mí mắt nhếch lên, lạnh lẽo nhìn qua, Lâm Hoằng Tế liền ngậm miệng.
Áp suất trong phòng càng thấp.
Còn Nguyễn Tư Nhàn từ lúc Phó Minh Dư nói xong thì vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên cầm lấy túi đứng lên, cúi đầu đẩy tay Phó Minh Dư ra đi về phía cửa.
Lúc lướt qua bàn gần cửa, những người vừa nãy bàn tán về cô đều lui về một bước, sợ gần cô.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn đi đến cửa, đột nhiên quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Cơ trưởng Lâm, cái kia…… Không nghĩ đến hôm nay lại khiến sinh nhật của anh thành như thế, thực xin lỗi."
Lâm Hoằng Tế sắp khóc, cô đừng CUE(1) tôi, thật sự không liên quan đến tôi.
(1) ám chỉ, ám hiệu, nói bóng gió.
Mà Nguyễn Tư Nhàn khi đi ra ngoài cửa, ánh mắt mọi người chậm chạp chưa thu về.
Sao khí thế của Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên giảm xuống thế?
Thanh âm nói chuyện cũng tinh tế nho nhỏ. Hơn nữa nếu vừa nãy họ không nhìn lầm thì lỗ tai cô còn đỏ à?
Đây là diễn bộ dáng nhu nhược trước mặt tổng giám đốc Phó sao?
Phó Minh Dư không có lập tức đi ra ngoài theo, cánh tay bị Nguyễn Tư Nhàn đẩy ra thả lỏng xuống ở cạnh quần, xoay chuyển cổ tay. Khi đưa mắt nhìn về phía bàn người, cảm xúc trong mắt không phân biệt được.
"Nhìn thấy rồi sao?"
Không hiểu rõ được lời này của anh có ý gì? Chỉ cảm thấy trong đầu như bị kéo ra như một cây cung, kéo căng đến quai hàm cũng cứng đờ rồi.
Ngay sau đó, khi Phó Minh Dư nói ra câu tiếp theo, cây cung kia đột nhiên bị gãy.
"Mấy người như vậy là muốn tạo thêm khó khăn cho tôi?"
—— Tuy rằng nghe như thế giống như có sụ bất đắc dĩ, nhưng lại có ý cảnh cáo rõ ràng và nhiều hơn.
Vừa nãy lúc Nguyễn Tư Nhàn ở đây, trong giọng nói của anh còn có mấy phần dịu dàng như thế. Nhưng lúc anh nói câu này, ngữ khí cùng thần thái đều dị thường bình tĩnh, bình tĩnh đến không có độ ấm, giống như bão táp trước biển sâu, sóng lớn ngấm ngầm.
Phó Minh Dư chỉ ném lại những lời này, xoay người đi ra ngoài.
Lâm Hoằng Tế muốn đuổi theo ra ngoài nói một chút gì, nhưng thứ nhất là chân không động được, thứ hai không biết nên nói cái gì.
Phòng bao lại lần nữa lâm vào tình trạng yên lặng như chết.
Đánh vỡ cục diện này là một người ở bàn gần nhất nói một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!