Edit: Shun An
Beta: be Lười
Đầu giường Nguyễn Tư Nhàn có một loạt dây đèn nhỏ. Bình thường đặt một ít món đồ nhỏ và huân chương để trang trí.
Những cái này không phải do cô sắp xếp, là Tư Tiểu Trân trang trí cho cô lúc cô vừa mới dọn đến đây, vì thấy phòng của cô quá đơn điệu.
Hôm nay cầm De Havilland Comet, Nguyễn Tư Nhàn không tìm được chỗ nào để đặt nó, nên trưng bày nó ở đây.
Trùng hợp chính là, khi ánh đèn chiếu xuống, vừa lúc phóng đại bóng mô hình máy bay và tàu thuyền lên trên tường đối diện.
Nguyễn Tư Nhàn nằm ở trên giường, vừa mở mắt là có thể nhìn thấy cái bóng kiêu ngạo của chiếc máy bay.
Cái bóng này giống như Phó Minh Dư đều là âm hồn không tan. Dù tắt đèn đi, đèn đường ngoài cửa sổ cũng tận dụng mọi ngóc ngách chiếu cái bóng ấy lên.
Nguyễn Tư Nhàn trở mình, ngủ không được, nên đứng dậy kéo màn che kín lại hết.
Sau một loại hành động, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy chính mình đêm nay có thể an tâm ngủ một giấc. Chỉ là sao khi nằm xuống, tay duỗi ra không nhìn thấy rõ được năm ngón ta, giác quan lại trở nên càng mẫn cảm hơn.
Cả căn phòng yên tĩnh, bên tay cô cứ quanh quẩn lặp đi lặp lại cô nói nhỏ nhẹ kia "Hôm nay em thật sự rất xinh đẹp".
Một người đàn ông, cứ khen đi khen lại một cô gái là xinh đẹp, còn có thể xem chỉ đơn thuần là thưởng thức vẻ đẹp sao?
Vốn dĩ Nguyễn Tư Nhàn vẫn luôn chỉ là suy đoán suy nghĩ của anh. Trong đêm nay cô xác định được, Phó Minh Dư chính là coi trọng cô.
Trời sập đất nứt, có người bị đánh đến điên rồi.
Nguyễn Tư Nhàn kéo chăn trùm kín đầu, người âm hồn không tan nọ lại gửi tin nhắn Wechat đến.
[ Phó Minh Dư ]: Em quên lấy bánh kem.
[ Phó Minh Dư ]: Cầm xuống cho em?
Nguyễn Tư Nhàn xem như rõ ràng.
Tên đàn ông chó không chỉ có là coi trọng cô. Hôm nay còn thấy được nổi sắc tâm lên, bây giờ chính là trong lòng ngứa ngáy.
Bây giờ đã dám ấn cô lên tường. Nếu cho anh ta đến nhà chẳng phải cô sẽ bị ấn lên giường sao?
Xem ra chính là sau một cái tát kia, eo đã đứng thẳng lên rồi, nói chuyện cũng có sức rồi.
Tối rồi còn muốn đến nhà cô. Hừ! Nghĩ hay thật.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Tôi bỏ nó.
[ Phó Minh Dư ]: Tôi xử lí sao đây?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Tùy anh! Tôi muốn ngủ.
[ Phó Minh Dư ]: Khoan đã! Sáng mai mấy giờ bay?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Để làm gì?
[ Phó Minh Dư ]: Đưa em đi.
6h sáng hôm sau, Nguyễn Tư Nhàn thức dậy, đưa tay tìm kiếm công tắc đèn. Lúc ánh sáng được bật lên, bóng của De Havilland Comet xuất hiện trên tường.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn chằm chằm cái bóng nhìn một lát, thoạt nhìn hình như thần trí vẫn còn chưa tỉnh táo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!