Chương 33: (Vô Đề)

Edit: Shun An

Beta: Be Lười

Phòng vệ sinh này chỉ có hai gian, trong đó một cửa mở ra không có người, một cái chính là nơi vừa phát ra tiếng mắng giận kia.

Lúc Nguyễn Tư Nhàn do dự là đi WC vẫn nên rửa tay trước, cửa gian phòng được đẩy ra từ bên trong.

Một người nữ nổi giận đùng đùng đi ra, đi đến trước bồn rửa tay, vừa kẹp di động vừa nói: "Đừng! Đừng! Đừng! Cậu cũng đừng nói chuyện vì anh ta, tớ nói cho cậu nghe. Sau đó không chỉ những việc này. Bỏ đi! Bây giờ tớ còn đang ở Thế Hàng. Giờ tớ liền mang team đi, tớ một giây cũng không muốn ở lại. Buổi tối cậu ra uống rượu với tớ, tớ nói cho cậu nghe. Cái gì? Cậu có chuyện gì vật? Cậu lại từ chối! Nhất định phải là hôm nay sao? Được rồi được rồi.

Cúp đây."

Nói xong đồng thời cô ta cũng rửa tay xong, nhón người lấy khăn giấy, lại một không cẩn thận làm rơi điện thoại.

"Lạch cạch" một tiếng, nghe thấy rất thảm thiết.

Có lẽ là người không thuận thời điểm làm cái gì đều là không được. Cô ta nhắn mắt hít sâu một hơi, thậm chí chân muốn giẫm lên di động.

Nguyễn Tư Nhàn ở một bên cũng bất ngờ.

Lại là Trịnh Ấu An.

Trịnh Ấu An cuối cùng vẫn xoay người lại nhặt di động. Lúc ngồi dậy, Nguyễn Tư Nhàn đã đưa khăn giấy đến trước mắt cô ta.

Lúc cô ta nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn cũng mở to mắt, sau một lúc lâu không nhận lấy khăn giấy.

Lúc này không thể so được ai đang cứng đờ hơn ai.

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ không thể tượng tưởng được người ở trong gian phòng mắng chửi Phó Minh Dư lại là Trịnh Ấu An.

Mà Trịnh Ấu An chắc chắn cũng rất hối hận vì bản thân mình không thể chờ được ở ngay Thế Hàng mắng chửi ông chủ của người ta còn bị nhân viên người ta nghe thấy.

Một bầu không khí xấu hổ lan tràn giữa hai người vô tình bao trùm lên cảm người.

Nguyễn Tư Nhàn dẫn đầu đánh vỡ cục diện bế tắc, xem như không có việc gì nhét khăn giấy vào trong tay Trịnh Ấu An.

"Dưới đất rất bẩn, lấy lau đi."

"Cảm ơn." Trịnh Ấu An vừa lau điện thoại, vừa làm như không có gì mà nói: "Màu phấn má hồng này của cô thật là đẹp! Là của hãng nào? Màu số mấy?"

"…… Hot đó."

"Ồ."

Ai có thể nghĩ đến, Phó Minh Dư tốt xấu cũng thái tử gia của một công ty hàng không. Thân cao 1m87, vào thời đại khuôn mặt đẹp được nhiều cô gái yêu thích, lại dùng chúnh thực lực của bản thân đánh đổ tiệc Mãn Hán toàn tịch ông trời thưởng cho anh ta, tránh thoát khỏi cơn mưa mũi tên của thần Cupid* ( thần tình yêu) bắn cho anh ta. Thành công giáo dục tư tưởng cho nhiều cô gái, nhìn đàn ông không nên chỉ nhìn mặt.

Làm cấp dưới Phó Minh Dư, làm công nhân hèn mọn dựa vào tiền lương của anh ta mà sinh sống. Nguyễn Tư Nhàn tưởng tượng đến điểm này, không nhịn được cười ra tiếng.

Trịnh Ấu An đã bước ra buồng vệ sinh một bước đột nhiên quay đầu lại, hơi xấu hổ:

"Cô cười cái gì?"

Sao lại bị bắt qủa tang rồi.

Nguyễn Tư Nhàn cũng hơi xấu hổ, nhưng buồn cười vẫn nhiều hơn xấu hổ. Cô đưa tay che miệng, muốn che đi nụ cười của mình.

"Tôi cười sao?"

Lần này Trịnh Ấu An không phải xấu hổ, là tức giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!