Chương 31: Cho Nên Em Sợ Mình Động Lòng?

Edit: Shun An

Beta: Be Lười

Từng chiếc xe ô tô chạy nhanh như bay trên cầu vượt tạo ra khói bụi, ánh nắng từ mặt trời chiếu qua cửa sổ xe đặc biệt chói mắt.

Bên trong xe có một mùi hương nhàn nhạt như có như không.

Nguyễn Tư Nhàn ngửi ngửi, có chút tò mò mùi hương này là từ đâu mà đến. Phía trước xe không có đặt tinh dầu, trên kính chiếu hậu cũng không có cái gì, tủ vách ngăn bên cạnh cũng không có đặt cái gì.

Ánh mắt cô dần dần tìm tòi sang đến ghế lái, vừa lúc Phó Minh Dư dừng đèn đỏ, nhìn qua cô.

Nguyễn Tư Nhàn: "……"

Ánh mắt đối diện, cô lại quay mặt đi, lạnh nhạt nhìn phía trước.

Cô bắt đầu nhớ lại tại sao mình lại ngồi lên ghế phụ trên xe anh ta.

Nhất định là bị say nắng, bị Phó Minh Dư chọc tức đến mê sảng.

Tên đàn ông này không biết xấu hổ, chặn đường cô ở ngay cổng Thế Hàng. Ngay giữa trưa người đi người đến, cô không lên xe, anh ta cũng không đi, cứ trơ mắt để cho nhân viên qua lại nhìn thấy.

Anh ta đường đường là một tổng giám, một chủ tịch trong tương lai, sao có thể làm như vậy?

"Hôm nay tôi không phải tức giận với anh." Nguyễn Tư Nhàn quyết định chủ động mở miệng, nếu không Phó Minh Dư lại suy nghĩ nhiều.

"Thời tiết quá nóng nên tôi bực bội. Ai cũng sẽ như vậy thôi."

Phó Minh Dư nhàn nhạt "Ồ" một tiếng.

Nguyễn Tư Nhàn nhíu mày nhìn anh ta: "Thật đấy."

Nét mặt của Phó Minh Dư vẫn như thế không có thay đổi:

"Ừm, tôi biết rồi."

Nhưng Nguyễn Tư Nhàn làm sao có thể tin được lời anh ta nói chứ?

Người có chuyện gì rồi? Thích người khách tức giận với mình sao?

Nguyễn Tư Nhàn tức giận, trợn mắt lên nhìn anh. Anh lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Làm bản thân nhẫn nhịn rất lâu, đối phương không quan tâm đến, Nguyễn Tư Nhàn lựa chọn câm miệng.

Cô tự biết nếu mình mở miệng ngay lúc này, không chừng lại bị anh ta làm lọt hố.

Sau một lúc lâu không có tiếng nói bên trong xe, Phó Minh Dư đột nhiên hỏi: "Em suy nghĩ gì thế?"

Mặt Nguyễn Tư nhàn vô cảm nói: "À! Tôi đang suy nghĩ nhanh chóng đi thi bằng lái xe."

Để sau này không vì việc không có xe mà bị người khác tóm lên ghế phụ.

Phó Minh Dư làm sao không hiểu được ý của cô.

Thi bằng lái xe, tự mình lái xe. Để cho anh không dùng lí do này mà quấn lấy cô.

Cũng không biết lúc cô ngồi trên xe Yến An, có suy nghĩ này hay không?

"Nguyễn Tư Nhàn, rốt cuộc tôi kém hơn Yến An điểm nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!