Chương 30: Anh Đứng Ở Đó Chỉ Thở Thôi Cũng Làm Tôi Tức Giận

Edit: Be Lười

"Tôi chần chờ cái gì?! Tôi chỉ đang nghĩ là nên mắng anh như thế nào! Làm sao để đầu óc anh minh mẫn một chút!"

Phó Minh Dư cười: "Thật sao? Bình thường mắng người rất giỏi, sao bây giờ lại chần chừ rồi?"

"Tôi nói tôi không chần chừ! Còn không cho tôi dùng hết kho từ sao?"

Ánh mắt Phó Minh Dư nói cho Nguyễn Tư Nhàn, rõ ràng anh không tin.

Lửa giận của Nguyễn Tư Nhàn cuối cùng cũng bị đốt lên, cầm túi đập lên người Phó Minh Dư, vừa đập còn vừa dùng chân đạp anh.

"Anh tự luyến cái gì mà tự luyến? Anh cho rằng anh là ai! Ai cũng có cảm giác với anh à? Tôi chỉ nhìn thấy chó trái tim mới nhảy, anh hiểu hay không!"

Phó Minh Dư lui hai bước, bị cô đánh chật vật không chịu nổi, đẩy cô ra nói: "Được rồi! Tôi biết rồi!"

Nguyễn Tư Nhàn còn chưa hết giận, đạp một cước lên bàn chân Phó Minh Dư.

"Biết rồi thì cút cho tôi!"

Trời mới vừa tờ mờ sáng, Nguyễn Tư Nhàn đạp một cái chân, đột nhiên mở to mắt.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, Nguyễn Tư Nhàn duỗi chân một cái, đột nhiên mở to mắt.

Cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, ngực vẫn còn đang phập phồng.

Đúng vậy

Tối hôm qua vì sao cô không trực tiếp động thủ đánh anh ta!

Dù sao cô nói cái gì anh ta cũng sẽ không tin, sẽ chỉ cố chấp sống ở bên trong thế giới của anh ta, vậy nên dứt khoát dùng hành động nói cho anh ta biết.

Mà không phải, tối hôm qua sau khi Phó Minh Dư hỏi xong, cô chỉ thề thốt phủ nhận, giống với cảnh tượng trong mộng, đối với loại người như Phó Minh Dư này chỉ nói thì không hề có ảnh hưởng gì cả.

Lúc ấy chắc chắc anh ta không tin tưởng lời phủ nhận của cô, không thì tại sao anh ta lại có thể không nói gì mà buông tay, còn bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó quay người đi, không hề cho cô cơ hội tiếp tục phủ nhận.

Đáng giận là cô, có đầu óc thông minh tuyệt đỉnh mà lại dừng ngay lúc đấy, về nhà nằm ở trên giường cả một đêm nghĩ lại nên mắng như thế nào, nhưng không có cỗ máy thời gian để cô quay lại lúc đấy, nghĩ nhiều thì cũng không lam được gì.

Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên ngồi xuống, giận đùng đùng nhìn tầng trên một chút, không biết bây giờ đi đánh anh ta một trận có được hay không.

Cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, mới năm giờ, thời gian còn sớm, Nguyễn Tư Nhàn lại tiếp tục nằm xuống đi ngủ.

Thế nhưng mà vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô lại xuất hiện cảnh tượng tối hôm qua.

Không được, càng nghĩ càng giận, không biết còn biện pháp gì khác để xoay chuyển hay không.

Nguyễn Tư Nhàn lại bạt một cái ngồi dậy, cầm điện thoại tìm thông tin trong ghi chú.

Tối hôm qua Tư Tiểu Trân làm ca đêm, bây giờ vẫn chưa tan làm, không thể gọi điện thoại cho cô ấy.

Vậy thì Biện Toàn đi, cô ấy mở quán ba, thường xuyên bận đến buổi sáng mới trở về đi ngủ.

Điện thoại vang lên, mãi cho đến kết thúc vẫn không có người nghe

Nguyễn Tư Nhàn lại gọi lần thứ hai, lần thứ ba... Cho đến lần thứ năm, điện thoại rốt cục có người nhe.

Đối diện lại vang lên âm thanh táo bạo của Biện Toàn.

"Chị gái à!! Mấy giờ! Mấy giờ rồi! Nếu cậu không nói cho tớ biết là chuyện quan trọng thì chúng ta sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt từ đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!