Chương 27: Khó Chịu

Edit: Be Lười

Nói thật, câu nói này từ trật tự từ, cách dùng từ, hay logic đều vượt qua phạm vi thường ngày của Phó Minh Dư.

Cho nên khi anh hiểu được Nguyễn Tư Nhàn có ý gì, một cảm giác khó chịu hiện lên trong lòng nhảy nhót tưng bừng, gân xanh trên huyệt Thái Dương ẩn ẩn nhảy lên.

Mà người trước mặt lại không thèm nhìn sắc mặt của anh, trực tiếp lướt qua anh, vịn tường đi tới cửa.

Trên cửa là khóa bằng vân tay, Nguyễn Tư Nhàn không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra, ngón cái ấn hai lần vẫn không mở được cửa.

Cô xoa xoa ngón tay vào quần áo, lại ấn lên, vẫn chỉ có tiếng "Tích tích tích" báo sai.

Cô bực bội dùng mũi chân đá cửa, trong miệng còn lẩm bẩm, nhưng không nghe rõ cô đang nói gì.

Mà cô tựa hồ hoàn toàn không có ý thức được mình ấn nhầm tay.

Nhìn dáng vẻ say rượu của cô, Phó Minh Dư hít sâu một hơi, tiến lên một bước, cánh tay vòng qua cô, nắm chặt tay phải của cô, cầm ngón cái của cô vững vàng ấn vào.

Đồng thời trầm giọng nói bên tai cô: "Cái miệng bướng bỉnh, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cạy ra."

Đúng lúc này, cửa vang lên một tiếng mở ra.

Nguyễn Tư Nhàn trong tiếng mở cử sửng sốt một chút, quay đầu lại hỏi: "Anh nói cái gì?"

Phó Minh Dư không nói chuyện, chỉ nhìn Nguyễn Tư Nhàn.

Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào trên mặt anh, ánh mắt được xương lông mày cao thẳng che chắn, ngược lại có mấy phần bóng tối.

Từ trong mắt của anh, Nguyễn Tư Nhàn thấy được mấy phần bất đắc dĩ và thỏa hiệp.

"…"

Sau một lát đối mặt, Nguyễn Tư Nhàn xác định vừa xong mình không nghe nhầm.

Sao anh ta có thể nói những lời này chứ!

Sao anh ta nghĩ hay thế!

"Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bổ đầu anh ra, xem bên trong chứa cái gì!"

Nói xong cô liền kéo cửa ra chuẩn bị đi vào, Phó Minh Dư giữ chặt cánh tay của cô.

"Nguyễn Tư Nhàn!"

"Ai nha, anh buông tay tôi ra!" Nguyễn Tư Nhàn giẫy hai ba lần tránh thoát tay của anh, đạp rơi giày, chân trần đi đến tủ lạnh lấy một bình nước khoáng ra.

Phó Minh Dư đứng sau lưng cô.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh Nguyễn Tư Nhàn ngửa đầu nuốt nước khoáng.

Trông thấy gò má ửng đỏ của cô, chân trần đứng đấy, trong lòng lại có nhiều bất đắc dĩ cũng chỉ có thể mặc cho nó nhảy lên nhảy xuống, không nói ra miệng.

"Cô vẫn còn không vui?"

Cô đi đến ghế sofa ngồi xuống, ôm một cái gối, cuộn hai chân, đầu méo mó dựa vào ghế. Men say ở trong mắt lưu động, hóa thành sương mù mờ mịt. Lúc nhìn về phía Phó Minh Dư, cô bĩu môi.

"Tôi có không vui, cũng không liên quan tới anh, nghe rõ chưa? Chuyện không liên quan tới anh, anh tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều."

"Thật sao? Vậy hôm nay vì sao cô lại uống thành như thế này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!