Edit: Be Lười
Những cơn mưa giữa ngày hè giống y như tính khí nóng nảy của phụ nữ, nói đến là đến.
Tư Tiểu Trần cẩn thận từng li từng tí, đỗ xe vào bãi đỗ, sau đó đi vào thang máy.
Lúc cô ấn chuông cửa, Nguyễn Tư Nhàn vừa mới ăn cơm xong, đang dọn bàn.
Tư Tiểu Trân vừa đi vào đã nhìn thấy đống đồ ăn thừa trên bàn.
Đống đồ ăn này cơ bản chưa động vào tý nào, màu sắc vẫn còn rất tươi ngon, Nguyễn Tư Nhàn mở tủ lạnh nhét đồ ăn được một nửa thì phát hiện không còn chỗ nữa.
Tư Tiểu Trên lại giúp cô bỏ đô ăn vào hộp nhỏ, hỏi: "Một mình cậu sao gọi nhiều đồ ăn thế?"
Cô bê đĩa lên nhìn thoáng qua, "Hơn nữa còn là đồ ăn của Tây Sương Yến, cậu xa xỉ thật."
"Người khác gọi." Nguyễn Tư Nhàn nói, "Không phải một mình tớ ăn."
"Ai đến vậy?" Tư Tiểu Trân đóng tủ lạnh, quay đầu lại thấy hộp cơm hộp trên àn trà, "Sao lại còn có cả cơm hộp nữa?"
Nguyễn Tư Nhàn lau bàn, động tác lưu loát, không trả lời mà hỏi lại: "Sao cậu lại đến đây? Lấy thùng rác cho tớ."
Tư Tiểu Trân nghe lời đi lấy, còn lẩm bẩm: "Hôm nay bên chỗ cầu vượt xảy ra tai nạn, tớ nhìn thấy có vẻ sẽ chặn đường rất lâu, lại đổ mưa to, nên dứt khoát đến chỗ cậu nghỉ chân một lúc. Ôi, vừa xong tớ còn nhìn thấy tổng giám đốc Yến của Bắc Hàng ở bên ngoài đấy."
Nguyễn Tư Nhàn "A" một tiếng, Tư Tiểu Trân lại hỏi: "Có phải anh ta vẫn còn theo đuổi cậu hay không?"
Nói xong, Tư Tiểu Trân dừng một lúc, "Chẳng lẽ cậu vừa mới ăn cơm cùng anh ta?"
"Không phải, sao có thể, tớ đã nói rõ với anh ta, chỉ là tối nay anh ta uống nhiều quá gọi điện cho tớ, không gặp mặt."
Nguyễn Tư Nhàn dọn bàn sạch sẽ, đi vào bếp, vứt lại một câu: "Đến ăn cơm là Phó Minh Dư."
Cho đến khi cô rửa tay xong đi ra, Tư Tiểu Trân vẫn còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trên mặt là biểu tình "Đậu xanh, cậu đừng có mà đùa tớ".
"Cậu làm gì?"
Nguyễn Tư Nhàn hỏi.
"Cậu làm gì ý?" Tư Tiểu Trân hỏi lại, "Tổng giám đốc Phó đến nhà cậu ăn cơm?"
"Đúng vậy, chính là anh ta, cậu không nghe nhầm."
"Vì sao anh ta lại đến đây?"
Trong một lúc Nguyễn Tư Nhàn không trả lời được.
Vì sao lại đến?
Bởi vì tớ cảm thấy anh ta muốn tán tỉnh tớ.
"…Nói chuyện công việc."
"…?"
Tư Tiểu Trân trố mắt mất nửa ngày, kêu một tiếng để bày tỏ cảm xúc của cô ấy.
"Á?"
"Nói chuyện công việc vì sao lại muốn đến nhà để nói?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!