Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Ừm?
Ừm cái gì mà ừm?
Máy ảnh ở khắp nơi nhắm thẳng về phía cửa cabin chụp hai tấm hình, anh mắt của người khác và máy ảnh lúc nào cũng luôn nhắc nhở bản thân cô không nên so đo với người này.
Cô nhẹ nhàng nhếch miệng, cố gắng đạt đến trình độ trong sự đoan trang còn có chút cười nhạo.
Sau đó hơi nép sang một bên, nhường đường cho Phó Minh Dư.
Phó Minh Dư cũng không nhìn cô nhiều hơn, ngay lúc ống kính chĩa đến, anh mỉm cười, gật đầu nói với đội bay:
"Vất vả rồi."
Sau đó lập tức đi vào trong khoang, lúc lướt qua Nguyễn Tư Nhàn, lý lịch sơ lược cầm trong tay bị ép vào chân, thoạt nhìn như đang cầm một phần văn kiện quan trọng.
Mấy người trợ lí đi phía sau đuổi theo, duy nhất chỉ có Bách Dương quay lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn một cái.
Cậu ta không biết trước đó Phó Minh Dư và thư kí lúc trước đã nói gì, chuyện biết được hiện tại chỉ là Nguyễn Tư Nhàn từng là một tiếp viên hàng không hàng đầu của Thế Hàng.
Cũng không hiểu tại sao Phó Minh Dư đang tràn ngập tức giận, sau khi nhận điện thoại xong thì chỉ còn một chữ "ừm" vô cùng đơn giản.
Đương nhiên cũng có thể là tức giận đến cực điểm ngược lại sẽ thành bình tĩnh, tựa như sóng yên biển lặng trước khi bão táp xuất hiện.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Bách Dương càng trở nên phức tạp.
Sau khi chào đón Phó Minh Dư xong, đội bay tất nhiên phải quay về khoang điều khiển.
Nguyễn Tư Nhàn xoay người đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Bách Dương, lại thấy cậu ta giống như là bị bắt làm chuyện gì vậy, hoảng loạn mà thu hồi ánh mắt, tăng tốc độ bước chân đuổi theo Phó Minh Dư.
Nguyễn Tư Nhàn suy tư một phen, cảm thấy trong ánh mắt vừa rồi của Bách Dương mang theo một chút bội phục, lại dường như có chút đồng tình, đồng thời còn có chút khó hiểu.
Từ thái độ của Bách Dương có thể thấy, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy thái độ thù địch của mình đối với Phó Minh Dư thật sự đã được biểu đạt ra ngoài không hề che dấu chút nào, ngay cả Bách Dương cũng không chịu được.
Nhưng vậy thì thế nào?
Cô vốn là nể tình vì tiền bạc nên mới đến Thế Hàng, nếu như Phó Minh Dư chịu không nổi cơn tức này có thể huỷ hợp đồng với cô, dù sao còn vẫn còn rất nhiều công ty hàng không muốn mời cô, lại còn lấy thêm được một khoản tiền bồi thường.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tư Nhàn thấy thoải mái không ít.
Đơn giản nhất là miệng thối, là cảm giác sung sướng nhất, đây chính là cảm giác của cô bây giờ.
Nhưng có người lại không hiểu cảm giác sung sướng của cô, hơn nữa thấy cô liều mình chọc tức ông chủ lại cảm thấy may mắn.
Giang Tử Duyệt đứng ở phía sau đội bay thở phào một hơi.
Nguyễn Tư Nhàn cong cong khóe miệng, đi vào khoang điều khiển cùng cơ trưởng và phó lái.
Phó Minh Dư là người lên máy bay đầu tiên, lúc này trong khoang hạng nhất chỉ có anh và hai người anh dẫn theo.
Rất xa, Nguyễn Tư Nhàn thấy bóng dáng của Phó Minh Dư.
Đi cùng cơ trưởng đi qua lối nhỏ bên cạnh anh, nghe được một tiếng trầm thấp: "Nguyễn Tư Nhàn."
Nguyễn Tư Nhàn như không nghe thấy, nghênh ngang đi, cuối cùng lúc xoay người vào khoang điều khiển, thấy Phó Minh Dư vẫn nhìn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!