Trong miếu Nguyệt Lão không ít tín đồ nam nữ, cũng không biết là cầu xin sâm gì, đều đi đến nơi giải xâm để giải sâm.
Thẩm Miểu dạo một vòng trước cửa miếu Nguyệt Lão, rất nhàm chán đứng ở một bên sờ hoa cỏ, nhìn về phía cách đó không xa năm người nam nhân cao lớn trên tay cầm lụa đỏ vô cùng cố chấp với chuyện cầu nguyện, một hơi viết rất nhiều tấm lụa.
Hộ vệ Giáp cầm lụa đỏ trên tay chuẩn bị treo lên, Hoắc Dần quơ tay múa chân nói: "Đó là của ta, treo phía trên nhất."
Sau đó hộ vệ Giáp nhúng chân cách mặt đất, điều khiển khinh công bay lên, nhúng chân nhẹ lên lá cây, rồi treo lụa đó được Hoắc Dần viết lên nhánh cây cao nhất, Hoắc Dần rất hài lòng gật đầu.
Thẩm Miểu cảm thấy buồn cười, sau tai đột nhiên thổi qua một trận gió, bị dọa đến nàng chợt quay đầu lại.
Một ông lão mặc y phục đỏ, tóc hoa râm theo tầm mắt Thẩm Miểu nhìn lại, lại nhìn Thẩm Miểu một chút: "Hà Bá?"
Thẩm Miểu trừng mắt nhìn: "Nguyệt Lão?"
Ông lão vội vàng khoát tay: "Ta không phải, ta không phải." Vì vậy xoay người muốn đi.
Thẩm Miểu thấy ông vừa bắt tay gỡ đoạn dây đỏ loạn thành một đoàn trong tay vừa nhìn về phía mình, đưa tay gãi gãi đầu bộ dạng hình như rất là không hiểu, đi vào trong miếu Nguyệt Lão đã lập tức không thấy bóng dáng.
Hoắc Dần treo hơn mười cầu nguyện ở trên đỉnh cây, người bán lụa đỏ ở cửa miếu Nguyệt Lão cũng nhìn không nổi nữa, bốn người hộ vệ Giáp Ất Bính Đinh luân phiên tới lấy cũng không lấy được, lúc này Hoắc Dần mới bỏ qua, lôi kéo Thẩm Miểu cùng nhau trở về.
Đến buổi chiều, Hoắc Dần cho người chuẩn bị một bộ y phục, định cùng Thẩm Miểu đi Bách Yến lâu dự tiệc.
Lý Thủ Tài nghe nói vị công tử mới tới này ra tay hào phóng, tất nhiên sẽ không giống như lúc làm ăn bình thường, ngoài nhân tiện bày ở đại sảng một bàn ra còn cái khác nữa.
Hắn ta cũng đã nói với ông chủ của Bách Yến lâu rồi, lầu hai cũng phải trống, không cho người ồn ào, tối nay Từ huyện lệnh cũng sẽ tới đây, tất nhiên ông chủ của Bách Yến lâu sẽ theo ý của hắn ta.
Ra khỏi khách điếm Đỉnh Phong, xe ngựa một đường đi tới Bách Yến lâu.
Thẩm Miểu có chút khẩn trương, hai tay năm thật chặt ở trong tay áo, Hoắc Dần nhìn ra nàng có chút lo lắng, vì vậy nói: "Nhớ, trên ghế ít hơn ba nệm không ngồi, không phải trà mới của Kim Niên Thái không uống, nếu không phải là thức ăn ta gắp vào trong chén nàng không được ăn, còn lại chỉ cần gật đầu mỉm cười cho tốt là được."
Thẩm Miểu hít sâu một hơi: "Biết, chớ xem thường ta."
Hai người tới cửa Bách Yến lâu, Lý Thủ Tài mang theo phu nhân của mình đứng ở sau cửa, lúc nhìn thấy xe ngựa tới, lập tức nhìn lên nhìn xuống đánh giá chiếc xe ngựa này hao phí bao nhiêu của cải.
Xe ngựa nhỏ không hề có chỗ nào khác thường, chỉ là người từ trong xe ngựa xuống là khác rồi, lúc mới thấy Hoắc Dần chính là người sống từ nhỏ trong nhung lụa giàu sang, phong cách đứng cũng khác, tuy nói phu nhân không đeo vàng đeo bạc, nhưng cây trâm trên đầu cũng là dùng bảo ngọc để làm ra, trang phục cũng là giá cả xa xỉ.
"Ông chủ Lý?" Hộ vệ Giáp tiến lên hỏi.
Lý Thủ Tài nhếch miệng nở nụ cười: "Vâng, chính là kẻ hèn."
Hộ vệ Giáp gật đầu nghiêng người, giới thiệu: "Đây là chủ nhân nhà ta, còn có phu nhân."
Hoắc Dần vừa xuống xe đã bày ra bộ dạng công tử hoàn khố, tao nhã lễ độ đứng đó làm cho Thẩm Miểu cảm thấy có chút xa lạ.
Hắn cũng không tự cao tự đại với Lý Thủ Tài, quát lớn nói hộ vệ Giáp không hiểu quy củ hậu, chủ động giới thiệu: "Tại hạ họ Thẩm, đây là phu nhân nhà ta, mới sáng sớm ông chủ Lý đã đưa thiệp mời, thịnh tình khó chối, tất nhiên tới dự tiệc."
Lý Thủ Tài chắp tay: "Ông chủ Thẩm, Thẩm phu nhân."
Trái lại Lý phu nhân biết làm người, cười nói: "Lão gia, còn không nhanh mời người đi vào, chẳng lẽ muốn nói cả đêm ở bên ngoài?"
Lý Thủ Tài vội cười lên: "Đúng vậy đúng vậy, là ta sơ sót, mời ông chủ Thẩm."
Lý Thủ Tài bao cả lầu hai, cho nên từ sau khi lên lầu đã không thấy bóng người rồi, Hoắc Dần lại thấy trường hợp thế này rất thuận lợi.
Sau khi Thẩm Miểu ngồi, phu nhân của Lý Thủ Tài lại gần cười với nàng, nói: "Thẩm phu nhân nhìn rất trẻ tuổi, không giống ta, đã sớm già rồi."
Thẩm Miểu mở trừng hai mắt, đây là đang nói chuyện với nàng? Là lôi kéo sao?
Nàng cười khẽ: "Nếu ta đến tuổi như Lý phu nhân, sợ rằng không được một nửa dung mạo của Lý phu nhân ấy chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!