Chương 4: Trêu chọc

Ngô Châu là địa phương núi bao quanh, chỉ có chỗ ở của Tri phủ là bên ngoài thành trì, còn phân phối mỗi huyện, một thành nhỏ là một huyện, bên trong tòa thành lớn là xác nhập các huyện lại với nhau.

Các thành trì gần như san sát nhau, chỉ cách mấy tòa núi, chỉ là ngọn núi liên tiếp bao ở ngoài thành cũng rất cao vút hiểm trở, nếu muốn vào Ngô Châu, tất nhiên phải mở núi, cho nên cho dù là đường lớn được sửa chữa xây dựng bằng đá cũng quanh co vặn vẹo, nhỏ hẹp khó đi lại. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Chính vì vậy, cho tới nay Ngô Châu đều rất khép kín, dù là địa phương tương đối lạc hậu của Huy quốc, hai mươi năm trước Hoắc gia mang theo phần nhỏ gia sản tới đây, mới thay đổi chỗ này tốt hơn chút, chỉ là những năm gần đây đạo phỉ hung hăng ngang ngược, Ngô Châu lại bắt đầu không gượng dậy nổi, cho dù là Hoắc gia cũng rất nhức đầu.

Thẩm Miểu theo nước sông chạy thẳng đến dòng suối nhỏ, ngược dòng mà lên vào hẻm núi, lúc này mới đến địa bàn sơn phỉ.

Chỗ núi trùng điệp này có tên gọi chung là Chu Sơn, mà Chu Sơn có tất cả lớn nhỏ trên trăm ngọn núi, cũng không phải là chỉ có một ổ phỉ.

Thẩm Miểu chỉ mới đếm sơ, thì trên Chu Sơn có rải rác hơn mười đội sơn phỉ, cộng chung các sơn phỉ nhỏ lẻ vào một chỗ cũng mới khoảng trên dưới sáu bảy trăm người, nhưng có hai trại sơn phỉ lớn, ở Nam Bắc Chu Sơn, hai tòa thành trì, hai trại không qua lại với nhau, nhưng cũng không cướp đoạt mối làm ăn của đối phương, thật sự có chút kỳ lạ.

Đầu tiên Thẩm Miểu đi quan sát trại phía Bắc, trại tên là Lộc Phong Trại, trong trại tổng cộng có ba đương gia, theo như số tuổi sắp xếp lớn nhỏ, cả trại có khoảng hai ngàn năm trăm người, hơn ba trăm con ngựa, đao kiếm cũng có một kho hàng, kho lúa thì có hai nơi, đều có người phụ trách canh chừng.

Rồi sau đó nàng lại đi quan sát trại ở phía Nam, vị trí của trại này tương đối lệch, là chỗ cao nhất Chu Sơn, người ngoài khó có thể tấn công vào.

Phía sau trại có một đầm nước, mà nơi lại cao, cho nên khói mù lượn lờ, lúc Thẩm Miểu đi ra từ trong đầm nước thì đặc biệt đi quanh trại một vòng.

Chỗ này, người trông coi cũng không nhiều, mà cách nơi không xa còn có tiếng luyện công, từng tiếng từng tiếng mênh mông cuồn cuộn.

Binh khí trong kho binh khí đều giống nhau, từng dãy không có gì khác biệt đều được sắp hàng chỉnh tề, cũng không phải thấy nhân vật cầm đầu, bàn ghế ở trong đại sảnh trong trại được sắp hàng chỉnh tề, lại nhìn về phía nơi cư trú thì lại khác Lộc Phong Trại.

Nơi này chỗ ở đều thống nhất kích cỡ, ngay ngắn trật tự, theo giường đệm để tính, ước chừng có năm ngàn người, so với Lộc Phong Trại mà nói số người này quả thật nhiều đến đáng sợ.

Trại này cũng không có tên, bên ngoài chỉ gọi là trại phía Nam, nhưng cũng chưa từng nghe có người nói họ vào nhà cướp của, trái ngược lại với Lộc Phong Trại có danh tiếng không tốt.

Thẩm Miểu cảm thấy chuyện có kỳ lạ, thật vất vả mới tìm được nơi ở của người được xem là có danh vọng trong trại, định đi vào tìm tòi nghiên cứu một phen, lại không nghĩ rằng bên trong có người, nàng vừa mới đến gần đã bị người ở bên trong phát hiện.

Phòng cửa chợt bị mở ra, Thẩm Miểu xoay người lập tức dính vào trên tường, ẩn thân thể của mình đi.

Nam nhân bước ra ngoài thân hình cao lớn, ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, trên cánh tay có tay áo được vén lên có mấy vết sẹo đao lâu năm, Thẩm Miểu liếc thấy tay kia thì chân mày hơi nhíu lại.

Trên cổ tay hắn có một dấu răng, tuy nói làn da ngăm đen che kín không ít, chỉ là nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy.

Nam nhân kia thấy bên ngoài không có ai khác, vì vậy xoay người chuẩn bị quay trở lại, để lộ ra mặt lập tức làm Thẩm Miểu chấn động toàn thân, giống như là bị thập ma phù dán lên làm không có cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể yên lặng nhìn đối phương.

Lông mày của hắn rất nhạt, chỉ có nửa bên, một đôi mắt lõm xuống thật sâu vào bên trong, sống mũi có chút lệch, chỉ sợ là đã trải qua gian nan vất vả, nếp nhăn trên mặt có rất nhiều, mang theo vẻ hung dữ, đang bước trở lại trong phòng.

Cửa phòng đóng lại, Thẩm Miểu mới thở được, hai tay nàng nắm chặt, cẩn thận suy nghĩ xem có phải đã gặp người này ở đâu đó hay không, lúc mới vừa nhìn thấy trái tim đập liên tục, giờ phút này không nhìn thấy, thì không có phản ứng gì cả. 

Quay đầu lại liếc mắt nhìn phòng ốc, Thẩm Miểu mím miệng rời đi, rồi từ một đầm nước ở phía sau trại trở lại bên trong sông Hoàn Thành.

Vừa đến ngày thứ ba, sáng sớm Hoắc Dần đã đến bờ sông ngoài thành rồi.

Lúc này hắn không còn ăn mặc rách nát giống như trước đó, mà là đổi một bộ áo mới được Hoắc phu nhân sai người làm cho hắn, như phác họa ra đóa hoa vàng viền bạc nổi bật óng ánh....

Từ trên ngựa xuống, Hoắc Dần đã lập tức đi về phía bờ sông, cạnh bờ sông mọc lên không ít cỏ dại, hắn tiện tay bẻ nửa cây ngậm lên miệng, một bộ dạng bất cần đời của con nhà giàu.

Hoắc Dần khom lưng nhìn vào trong nước, sau đó đá một viên đá vào trong nước, tạo nên một vòng gợn sóng.

Hắn nói: "Thẩm Miểu."

Không ai trả lời hắn.

Hoắc Dần xuy một tiếng, cắn cọng cỏ dại trong miệng, hai chân giang ra, cúi đầu bắt đầu tháo dây thắt lưng.

Thẩm Miểu ở trong nước nhìn thấy thì chợt trợn to hai mắt, vốn muốn tránh cho hắn chút biết tay, để hắn biết bản thân cũng không phải gọi thì tới đuổi thì đi, nhưng nhìn hiện tại, tạm thời nàng không có cách nào gây khó dễ cho đối phương. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Vì vậy khi Hoắc Dần đang tháo dây thắt lưng được một nửa, đã thấy một nữ tử mặc váy dài màu xanh chợt từ nổi lên khỏi mặt nước, trên người không có một chút nước nào, một tay chống nạnh, một ngón tay chỉ giữa háng của hắn hô to: "Trần trụi giữa ban ngày ban mặt, ngươi giở trò lưu manh gì đó hả!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!