Buổi chiều, Thẩm Miểu ngồi tựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn bả vai của mình, mím môi, cười đặt tay ở trên đầu vai mình, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, được rồi..."diễn-๖ۣۜđàn
-lê
-quý-๖ۣۜđôn
Nhìn căn phòng im ắng đột nhiên bật cười.
Thẩm Miểu hoảng hốt trong chốc lát, chợt nhớ tới hành động mới vừa rồi của mình, lập tức lắc đầu, hai tay bụm mặt có chút ngượng ngùng, trên mặt hiện lên đỏ ửng.
Lúc Hoắc Dần nói chuyện tốt đẹp, âm thanh vẫn rất dễ nghe.
Mấy tiếng "được rồi" này, làm Thẩm Miểu bồi hồi, lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Hôm sau trời vừa sáng, Thẩm Miểu đã mặc y phục xong chuẩn bị ra cửa.
Hộ vệ Đinh cầm bánh bao trong tay, đang chuẩn bị gõ cửa gọi Thẩm Miểu rời giường ăn cơm, giơ tay lên còn chưa đụng cửa phòng, cửa đã mở ra.
Hộ vệ Đinh vừa nhai bánh bao vừa nói: "Phu nhân, ăn cơm thôi."
Thẩm Miểu khoát tay áo: "Không ăn, ta có việc đi ra ngoài một chuyến, đúng rồi, Hoắc Dần dậy chưa?"
"Đại nhân còn chưa dậy."
"Được, nếu như mà ta trở về trước khi hắn dậy thì cũng đừng nói cho hắn biết ta từng đi ra ngoài." Thẩm Miểu liếc mắt nhìn ngoài phòng, mưa nhỏ đang rơi xuống.
Nàng lấy dù từ bên trong phòng, khoác áo choàng bước ra cửa.
Hộ vệ Giáp đi tới hỏi: "Phu nhân đang muốn đi đâu à?"
Hộ vệ Đinh nói: "Không biết rõ, hẳn là đi cầu thần bái Phật."
Quả thật Thẩm Miểu đi cầu Thần bái Phật, hôm nay trời mưa, nàng muốn đi tìm thần Thổ Địa rất đơn giản, ra khỏi khách điếm đi ngõ hẻm không có ai, Thẩm Miểu thu dù rồi theo nước mưa trở vào trong sông.
Kể từ lúc nàng và Hoắc Dần cùng tới tòa thành này, đã lâu rồi không trở lại trong sông.
Trên mái che miếu Thổ Địa rách nát cạnh bờ sông có đọng chút nước, Thẩm Miểu ngồi xếp bằng ở đối diện, một tay chống cây dù, một tay khác chống cằm, mím môi, cau mày, rất nghiêm túc nhìn thần Thổ Địa.
"Trảm Thần kiếm?"
"Vâng, ngài đã từng nghe chưa?"
"Nghe thì có nghe, đó là chuyện trước đây rất lâu rồi, nói là có một vị hoàng đế tốt bị gian thần phá hoại, dẫn đến vua và dân thay đổi, dân chúng lầm than, sau đó trời cao đưa một thanh Trảm Thần kiếm cho hoàng gia, đặc biệt dùng để tru diệt kẻ nịnh thần, ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Thẩm Miểu ai nha một tiếng: "Nếu người phàm bị Trảm Thần kiếm đâm bị thương còn cứu được không?"
"Không cứu được." Thần Thổ Địa nói rất chắc chắn: "Vết thương do Trảm Thần kiếm gây ra dù là linh đan diệu dược gì cũng không thể khép lại, hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Thẩm Miểu im lặng trong chốc lát, xem ra quả thật như Hoắc Dần nói, nhưng hắn còn sống sót, quả nhiên là một kỳ tích.
Thẩm Miểu nói: "Vậy nếu có người bị Trảm Thần kiếm kia đâm bị thương hai lần nhưng vẫn còn sống sót thì sao?"
"Không thể nào, người phàm không thể nào sống sót."
"Hoắc Dần còn sống."
"A! Đó là bởi vì tiểu tử Hoắc gia hắn cơ bản không phải..." Thần Thổ Địa nói được nửa câu, bầu trời đột nhiên đánh xuống một đạo sấm sét, ở bờ sông nơi này, đánh cho hòn đá nhỏ đen thui.
Thần Thổ Địa vội dừng lại không nói, vỗ vỗ tim, dọa ông giật mình, quả nhiên là thiên cơ không thể lộ, tiết lộ ắt gặp trời phạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!