Chương 11: Cúng bái thần linh

Cuối tháng ba thời tiết vẫn còn lạnh, vào sáng sớm có không ít sương, khi Thẩm Miểu mở cửa sổ đưa tay sờ qua đã ướt cả bàn tay. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Bên trên cửa sổ có chút rêu xanh, tích nước, đồng thời lúc nàng mở cửa sổ ra, Hoắc Dần ở bên cạnh cũng mở cửa sổ ra.

Đầu tiên Hoắc Dần duỗi lưng một cái, ngáp nhắm nửa con mắt nhìn Thẩm Miểu, nhếch miệng mà cười vừa muốn chào hỏi, Thẩm Miểu đã hừ một tiếng, dồn sức kéo cửa sổ để đóng lại, rồi còn trừng mắt nhìn Hoắc Dần.

Ơ kìa, lại tức giận.

Thẩm Miểu đóng cửa sổ xong thì khoanh tay trước ngực tựa vào một bên, mím môi nhớ tới những gì Hoắc Dần nói ở trong xe ngựa khi trở về vào tối hôm qua thì càng tức.

Rửa mặt xong, Thẩm Miểu lập tức muốn ra ngoài, hộ vệ Giáp nằm vùng ở phủ Huyện lệnh cả một ngày, sau khi xác định Lý Thủ Tài không liên lạc với Huyện lệnh thì trở lại khách điếm, vừa trở về đã gặp phải Thẩm Miểu muốn đi ra ngoài.

"Chào buổi sáng, phu nhân."

Thẩm Miểu mở trừng hai mắt: "Đừng gọi bậy."

Sau khi hai người lướt qua nhau, hộ vệ Giáp lại hỏi: "Phu nhân đi ra ngoài hả?"

Thẩm Miểu ừ một tiếng, hộ vệ Giáp thấy nàng đi hướng thành Tây nên đã đoán được nơi nàng muốn đi, lần trước đại nhân tìm được phu nhân ở miếu thần Thổ Địa dưới chân cầu, có lẽ phu nhân lại đi miếu Thổ Địa rồi.

Hộ vệ Ất bưng chậu nước rửa mặt ra ngoài, thấy hộ vệ Giáp trở lại, bèn nói: "Phu nhân thật thần bí."

Hộ vệ Giáp gật đầu: "Đúng vậy, đại nhân nói phu nhân rất tin Thần Tiên."

Đẩy cửa ra ngoài, hộ vệ Bính dụi dụi mắt: "Ta thì không tin lắm."

Hộ vệ Đinh chen miệng: "Nghe nói Ngô Châu chúng ta có Hà Bá."

Hoắc Dần đẩy cửa phòng ra, thấy bốn thuộc hạ của mình đứng ở trước cửa nhắc đi nhắc lại chuyện thần linh, bèn nói: "Có cái gì tốt để nói chứ, mắt thấy mới là thật, chờ các ngươi gặp được Thần Tiên rồi hãy nói, còn có A Bính, ngươi quên dán râu rồi kìa nhanh đi dán đi, A Giáp mau tới báo cáo cho ta biết."

Một câu nói cắt đứt bốn người, hộ vệ Giáp Ất Bính Đinh liền ai bận việc nấy.

Sáng sớm người đi trên đường cũng không nhiều, hương khói trước miếu Thổ Địa vẫn là của buổi tối hôm qua còn chưa cháy hết, buổi sáng chỉ có lác đác mấy người, Thẩm Miểu thừa dịp mấy người kia không để ý, chui vào đáy cầu, ngồi xếp bằng.

Dưới cầu có chút bụi bậm, nàng cũng không chê bẩn, vừa lau mặt cho thần Thổ Địa vừa nói: "Thổ Địa gia, ta có vấn đề muốn hỏi ngài... Ngài dậy chưa?"

Tượng đá thần Thổ Địa từ từ mở mắt, trợn mắt nhìn Thẩm Miểu: "Ngươi trở lại tìm ta là có chuyện gì?"

Thẩm Miểu nhíu mày, sán lại gần chút, một tay chống cằm nói: "Ta cũng xem như là người thân duy nhất của ngài, cho nên chuyện gì cũng nói với ngài, có khó khăn thì tìm ngài chứ còn sao nữa."

Thần Thổ Địa hừ một tiếng, có chút không tình nguyện hỏi: "Chuyện gì?"

Thẩm Miểu hỏi ông ấy: "Ta sẽ không chết chứ?"

Thần Thổ Địa trợn tròn cặp mắt, lông mày dựng lên: "Tốt nhất là như thế! Tiểu tử Hoắc gia kia cuối cùng cũng muốn lấp sông rồi có đúng không?!"

"Không đúng không đúng." Thẩm Miểu khoát tay: "Tình huống này xảy ra hai lần rồi, đều không liên quan đến Hoắc Dần, là ta gặp một người, lại cảm thấy đầu căng ra đau đến khó thở, trên người đổ mồ hôi hai chân như nhũn ra, nhưng chờ khi không thấy người nọ thì lại không nhớ được tướng mạo của người nọ nữa."

Rất lâu sau, thần Thổ Địa cũng không lên tiếng, Thẩm Miểu cảm thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi: "Ta không phải là...... Thật sự phải chết chứ?"

Sau một lát, tượng đá mới mở miệng: "Nếu tiểu tử Hoắc gia kia không gieo họa cho ngươi... Ngươi cũng sẽ không chết dễ dàng như thế được."

"Vậy ta đây......"

Lời nói bị thần Thổ Địa cắt đứt, ông lão cau mày suy nghĩ, dường như là không quá để ý nói: "Chỉ sợ là những người đó có liên quan đến ngươi khi còn sống."

Thẩm Miểu ngẩn người, có chút không hiểu: "Khi ta còn sống? Ta không phải là Hà Bá trời sinh?"

Thần Thổ Địa cười: "Nha đầu ngốc, làm gì có chuyện đã là Thần Tiên từ khi mới sinh ra chứ? Ngươi vẫn luôn mười sáu tuổi, chính ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!