Sehun tới văn phòng để nộp bài tập.
Cậu học sinh chuyển trường nhập học đúng vào ngày Leeseo xin nghỉ, nếu xem xét sự tình thì việc sót bài tập là có thể tha thứ.
Chaeyoung giải thích giúp Leeseo, thấy cậu giao bài xong cũng không có ý đi, nàng bèn hỏi: "Em đã quen với trường ta chưa?"
Khi hỏi câu này, nàng chột dạ, không dám nhìn vào mắt Sehun. Hai ngày trước, nàng chỉ để ý tới Lisa, thực sự không có thời gian để quan tâm đến cậu học sinh chuyển trường này, không làm tròn chức trách của một giáo viên chủ nhiệm.
"Chưa ạ."
Nàng nuốt câu "Quen là tốt rồi" được chuẩn bị sẵn trong miệng xuống, nàng liếm môi: "Thế thì phải sớm thích ứng mới được. Bây giờ em đã học lớp 11 rồi, một khi không theo kịp bài vở thì sau này khó bù lại kiến thức lắm."
"Cô à, lúc nào cô cũng nói chuyện như vậy sao?"
"Hả?"
"Không có gì." Sau đó lập tức xoay người rời đi.
Nàng ngơ ngác, là câu nào nàng vừa nói có vấn đề à? Sau khi đắn đo mấy lần, xác định chính mình không nói gì sai, nàng bắt đầu cáu kỉnh --
Cái cậu Sehun này thật là, sao có thể ăn nói với giáo viên như vậy!
Càng nghĩ càng buồn bực, lấy việc trút bầu tâm sự làm mục đích, nàng gõ phím ầm ầm, cáo trạng với cô, ai ngờ cô chỉ hỏi một câu: [Nam hay nữ thế?]
Nàng xem xong, hai mắt tối sầm, dứt khoát ngồi chấm bài chính tả.
Đúng là nói nhiều đến hao tâm tốn sức.
Khi Sehun nhìn thấy nàng ở cổng chính của khu chung cư Vongson, cậu không khỏi thở phào một hơi.
Biết ngay là không nhận nhầm người mà.
Lần đầu tiên Sehun gặp nàng không phải là ở trường phổ thông Hana Academy Seoul mà là ở Vongson.
Sehun dọn đến đây từ nửa năm trước, vừa chuyển đến đã chạm mặt nàng. Khi ấy, nàng bước ra từ siêu thị đối diện khu chung cư, một tay xách túi đồ ăn vặt to đùng, tay kia cầm di động giết thời gian, hẳn là đang đợi ai đó.
Chỉ là, cậu còn chưa trông thấy người nàng đợi thì đã vào trong khu.
Vongson nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sau khi chuyển nhà, Sehun từng gặp nàng vài lần. Cậu phát hiện, dù là tản bộ, mua sắm hay ra đường, nàng đều không có người đi cùng.
Suốt một thời gian dài, cậu vẫn luôn cho rằng Chaeyoung cũng sống một mình giống cậu.
Cho đến khi nhìn thấy nàng cùng một người phụ nữ thân mật vào khu chung cư, cậu mới hiểu, người ta đã có người yêu rồi.
Sống một mình không có nghĩa là độc thân.
Đã một tiếng trôi qua kể từ khi tan học, Sehun vừa mua thuốc lá, trông thấy nàng đang xuống taxi, cậu vô thức lùi về siêu thị.
Người lạ mà cậu thỉnh thoảng chạm mặt trong nửa năm qua đột nhiên trở thành cô giáo chủ nhiệm.
Sehun nghĩ, bất tiện chết đi được.
Cậu tựa lên cửa siêu thị, nhìn nàng vào khu chung cư, không khỏi nhớ đến giọng điệu đứng đắn quy củ của nàng khi nói chuyện với cậu trong văn phòng.
Quả thực có chút giống trưởng bối.
Cậu xùy một tiếng, thầm nghĩ, nghề giáo viên đúng là trước sau khác biệt.
Ngày đó, cậu từng nghe thấy nàng nói với người phụ nữ đang ôm mình là...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!