Ngồi bên cạnh Lisa có một điểm xấu, đó là sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Nàng thậm chỉ còn chẳng để ý tới những ánh nhìn chăm chú ấy, bởi vì tất cả sự chú ý của nàng đều tập trung tại bàn tay đang sờ mó đùi nàng ở dưới bàn ăn.
Sợ chính mình thất lễ, nàng lợi dụng sự che lấp của khăn trải bàn, cấu eo đầu sỏ một cú điếng người. Nghe thấy cô ho một tiếng vang dội, nàng thiếu chút nữa không nhịn được mà cười thành tiếng.
Đáng đời!
Lúc này rồi mà bản tính háo sắc vẫn không đổi, chẳng phải muốn giả bộ không quen biết sao? Thế thì còn lén sờ bắp đùi của nàng làm gì?
Chị đây vẫn còn chưa nguôi giận đâu!
Cô động tay động chân với nàng ở nơi người khác không nhìn thấy, mặt ngoài lại nghiêm túc như không. Tiếng ho khan khác thường của cô nhanh chóng bị gã bốn mắt phát hiện: "Cổ họng của La tổng không thoải mái à?"
Gã vừa dứt lời, Chaeyoung ngồi cạnh cô biến sắc, vành tai đỏ ửng lên. Nàng vội vàng cúi đầu dùng bữa, sợ bị gã đàn ông có đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh kia phát hiện.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy dài đến đầu gối, sau khi ngồi xuống, làn váy thốc đến nửa đùi, vừa khéo tạo cơ hội cho người có tâm lần mò vào.
Cảm giác thô ráp và ấm áp mà bàn tay đang sờ soạng đùi nàng mang lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Thấy bàn tay ấy có xu hướng bò lên trên, nàng sợ tới mức kẹp đùi thật chặt, trói cái tay gây chuyện kia ở giữa hai chân.
Thấy nàng thẳng thắn trừng mình, cô biết nàng thực sự đã nổi giận.
Cô rút tay về, sau đó lại thò tay xuống dưới bàn, tìm kiếm tay của nàng rồi nắm thật chặt, không cho nàng cơ hội rút lui, khẽ nhéo tay nàng như đang lấy lòng, lẳng lặng gửi lời xin lỗi: "Chị chỉ đang đùa thôi chứ không thực sự định làm gì đâu, em đừng giận nhé."
Đây chính là ví dụ điển hình của vừa đấm vừa xoa, nhưng nàng lại thích như vậy.
Nàng bỏ ý định giãy giụa, để mặc cô nắm tay mình, nắm đến khi toát mồ hôi mới thả ra.
Bàn cơm rất phong phú nhưng chẳng ai ngồi đây động đũa, chỉ mải uống nước nói chuyện, hoàn toàn xem món ngon như không khí. Nhờ phước của Lisa, nành không cần phải uống rượu, tuy nàng có chút đói bụng nhưng lại không muốn quá khác người, chỉ có thể nhẫn nhịn, không dám ăn nhiều.
"Ăn món này đi."
Trong bát nhiều thêm một miếng bông cải xanh, nàng ngẩng đầu nhìn qua: "Cảm ơn chị."
"Không có gì."
Dường như trên đỉnh đầu gã bốn mắt có trang bị ra
-đa theo dõi cô là người đầu tiên phát hiện sự tương tác giữa hai người, gã nở nụ cười hàm súc: "La tổng chu đáo quá."
"Săn sóc phụ nữ là chuyện nên làm."
Gã bốn mắt không nói toạc ra như vậy.
Có lần thứ nhất thì sẽ có vô số lần tiếp theo, cô gắp thức ăn cho nàng càng thêm thuận tay, dứt khoát áp dụng hình thức sinh hoạt ở nhà của hai người trên bàn tiệc.
"Ăn không hết thì..." Để chị ăn. Cô hoàn hồn, kịp thời đổi một câu khác: "... Thì thôi!"
Nàng cảm thấy buồn cười, nàng ngửa đầu uống nước trái cây, thoáng trông thấy cửa phòng mở, lại có người nhập tiệc. Bữa cơm này đã ăn được một nửa rồi mà vẫn còn có người đến sao?
"Sao bây giờ mới tới? Lại đây ngồi đi."
Nàng có ấn tượng với người vừa đến, ông ta là Tae Myung, phó cục trưởng của sở giáo dục Seoul, bề ngoài trẻ trung, tưởng chừng chỉ mới ngoài ba mươi, nhưng hẳn là đã bước sang tuổi tứ tuần.
"Xin giới thiệu với mọi người một chút, đây là Sehun con trai của tôi."
Tay nàng khẽ run lên, cuối cùng cũng nâng mắt nhìn về phía người đứng ở cửa. Hai bên nhìn nhau, nước trái cây trong chiếc ly thủy tinh của nàng suýt sái ra ngoài.
"Cháu nhà tôi hiện đang học lớp 11 trường cấp ba Seoul. A, đúng rồi, cháu vừa khéo là học sinh của cô giáo Park đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!